Chương 1903: Chịu kích thích của tôi?
Tần Dương nhìn mấy lần nữa, kinh ngạc quay đầu lại:
- Louis, anh nói cô ấy cũng sắp tới Siêu Phàm sao?
Louis gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, thực lực rất mạnh, có lẽ không tới ngày kết thúc khóa này thì cô ấy sẽ bước vào thực lực Siêu Phàm rồi...
Trong lòng Tần Dương âm thầm giật mình. Đột phá Siêu Phàm, nói cách khác thì cô ấy đã đạt khiếu huyệt hai mươi bảy rồi?
Trước kia khi Tần Dương đột phá cảnh giới Đại Thành ở bờ biển Síp thì Liễu Phú Ngữ cũng mới là thiên nhân hai mươi lăm, vậy mà hiện giờ cô ấy đã sắp sửa đột phá tới Siêu Phàm rồi?
Tốc độ tăng tiến thực lực của cô cũng không chậm đâu, nhưng xét lại thì bản thân hắn bộn bề nhiều việc quấn thân, thời gian dùng để tu hành thực tế cũng không nhiều, cứ chầm chậm đột phá một lần như vậy, còn như Liễu Phú Ngữ là chuyên tâm tu hành, hơn nữa cũng đã ngây người ở trại huấn luyện này hai tháng, gần tới điểm cuối cùng đột phá cũng có thể hiểu được...
Chẳng qua tại sao hai cô lại cùng đồng thời tham gia trại huấn luyện Chí Tôn này?
Cô nàng lập chí muốn trở thành cường giả Chí Tôn kia có gia cảnh và bối cảnh như vậy, vì để tăng thực lực mà có thể tới trại huấn luyện ác liệt gian khổ này, quả nhiên cũng đang phấn đấu cố gắng vì mục tiêu đây mà.
So sánh thì bản thân hắn là kẻ lười biếng rồi.
Mặc dù Tần Dương nhận ra Liễu Phú Ngữ, nhưng cũng không vội vàng đánh tiếng chào hỏi cô. Thế những Tần Dương không chủ động, thì có người đã chủ động.
Mỹ nữ mã số 199 cột tóc đuôi ngựa Hàn Quốc kia đứng dậy, đi tới bồn rửa rửa sạch bát đũa của mình, sau đó cầm bát đũa đi thẳng tới hướng phía Tần Dương.
Tần Dương quay lưng phía cô nên đương nhiên không chú ý tới, ngược lại Louis ngồi đối diện Tần Dương đột ngột trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn phía sau lưng Tần Dương.
Tần Dương nhìn thấy biểu tình bàng hoàng của Louis, quay đầu lại theo bản năng, liền đối mặt với ánh mắt đang đè nén sự kinh ngạc bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Trước ánh mắt đổ dồn chăm chú tò mò của mọi người, 199 đi thẳng tới bên cạnh Tần Dương, không hề kiêng kị mà ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhìn Tần Dương, khóe miệng nhếch nở nụ cười, dùng tiếng Hàn hỏi:
- Không ngờ ở đây cũng gặp được anh... Sao anh bỗng nhiên đến đây, hay là sau hai tháng tham gia huấn luyện...
Tần Dương nhìn cô gái trước mặt, trong đầu không tự chủ nhớ tới tình cảnh sau khi hai người cùng ăn xong ở quán ven đường dưới bầu trời tuyết bay đầy trời trở về khách sạn.
Đêm đó, cô ấy chưa đi.
Lee Yeon Hee!
Học trò của cao thủ đệ nhất Hàn Quốc, thế hệ thứ ba của nhà Lee!
Tần Dương khẽ cười nói:
- Khi nhìn thấy cô, tôi cũng phải giật mình đó, có thế nào tôi cũng không thể ngờ cô vậy mà lại tới tham gia trại huấn luyện này?
Lee Yeon Hee hơi nhếch khóe môi, có phần dí dỏm trả lời:
- Ngôi sao lớn đại anh hùng anh đây còn có thể đến đây, một cô gái nhỏ không được anh coi trọng như tôi sao không thể tới được?
Tần Dương nghe lời Lee Yeon Hee nói, biểu hiện trên gương mặt lập tức trở nên có phần kỳ quái.
Tuy rằng lời cô nói ra là lời nói đùa, xuất phát từ việc ban đầu Tần Dương đã từng không cho Lee Yeon Hee sắc mặt tốt, khiến Lee Yeon Hee phải cúi đầu nhận sai, khi ấy có lẽ có tia lửa va chạm, nhưng hiện giờ xem xét lại lại trở thành một ký ức tốt đẹp.
Tần Dương bật cười bất lực:
- Tôi gặp phải chút phiền toái, chạy tới đây để tránh nạn thôi, đương nhiên tăng thực lực lên là mục đích chính.
Lee Yeon Hee trợn hai mắt đẹp lên:
- Tránh nạn? Chẳng lẽ anh thiếu nợ đào hoa gì đó, không thể chọc vào nên phải né sao?
Tần Dương cười gượng nói:
- Nào có việc tôi trốn nợ hoa đào gì, chủ yếu là vì tôi chọc phải một tổ chức rất lợi hại, bên trong có người rất lợi hại muốn giết chết tôi thôi.
Lee Yeon Hee tò mò hỏi:
- Thực lực của anh mạnh như vậy, đến cả thực lực Siêu Phàm cũng có thể đánh bại, chẳng lẽ anh đối đầu với thực lực Thông Thần?
Tần Dương lắc đầu, thẳng thắn trả lời:
- Thực lực Chí Tôn, cho nên tôi chỉ đánh trốn tránh, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Lee Yeon Hee giật mình mở to hai mắt:
- Anh cũng quá biết chơi rồi đấy, sao lại chọc phải đối thủ lợi hại như vậy chứ?
Tần Dương thở dài:
- Việc này không thể trách tôi được, đây là điển hình của người ngồi trong nhà, nồi giáng từ trên trời xuống mà. Nguyên nhân gây nên sự việc chính là từ việc chúng tôi đi tham quan gặp phải trong lần diễn ra sự kiện tham gia trao đổi giao lưu tại Mỹ đó, sau đó cứ kéo dài mãi không dứt, chúng tôi đánh chết hai cấp dưới thực lực Thông Thần của người ta, người ta vừa mất mặt vừa tức giận, cường giả Chí Tôn muốn lấy mạng một người thì rất khó mà đề phòng được, cho nên tôi chạy đến đây tránh nạn đây...
Ánh mắt của Lee Yeon Hee bàng hoàng, giết chết hai cấp dưới Thông Thần?
Bản thân anh mới có thực lực gì?
Thiên Nhân thôi?
Động một chút đã giết chết đối thủ thực lực Thông Thần, còn bị cường giả Chí Tôn đuổi giết?
Lee Yeon Hee bĩu môi:
- Vốn còn đang muốn khoe khoang trước mặt anh một chút trình thực lực hiện giờ của tôi, bỗng nhiên cảm thấy hình như không có bất cứ đường khoe khoang nào được cả...
Tần Dương bật cười ha ha nói:
- Cô đừng nói như vậy, tôi nói là đánh chết hai Thông Thần, nhưng cũng không phải nói là tôi đánh chết mà, đều có người khác giúp đỡ thôi. Đối phó với thực lực Siêu Phàm tôi cũng đã nhức đầu rồi, đâu có thể đối phó được với Thông Thần... Nghe nói cô sắp đột phá Siêu Phàm rồi, thực lực này của cô tăng lên cao rất nhanh đấy.
Sắc mặt của Lee Yeon Hee lập tức có phần nhẹ nhõm:
- Trước khi sau khi chào từ biệt với anh rồi, tôi đã bị kích thích rất lớn, hơn nữa chân của Hyo Min cũng đã được trị khỏi, tâm bệnh của tôi cũng đã biến mất theo, cho nên cũng yên tâm đi theo sư phụ tu hành. Sau này thấy được tin tức anh quét ngang cảnh giới Thiên Nhân của Nhật Bản, còn thấy anh tham gia đấu giao lưu trao đổi với đội Mỹ, đánh bại hai đối thủ Siêu Phàm giành lấy vị trí số một, tôi cảm giác bản thân vẫn còn quá kém cỏi, cho nên mới nghiến răng tới tham gia trại huấn luyện, hi vọng có thể dựa vào nơi này tăng thực lực. Tôi đã quyết định xong xuôi rồi, nếu nửa năm không được thì một năm...
Tần Dương lập tức tỏ vẻ có chút kinh ngạc:
- Ý của cô là... cô tới đây là vì bị tôi kích thích?
- Đương nhiên rồi, tôi chính là người lập chí trở thành Chí Tôn đấy, sao có thể lười biếng được?
Tần Dương bội phục nói:
- Cô cố gắng hơn so với tôi nhiều, nếu như không phải lần này gặp chuyện, chắc hẳn tôi sẽ còn phải rất lâu cũng không tới tham gia trại huấn luyện này.
Lee Yeon Hee gật đầu, có lẽ là vì Tần Dương nhắc tới trại huấn luyện, Lee Yeon Hee liền nhớ tới chuyện Tần Dương chống đối lại huấn luyện viên Đồ Phu lúc trước đó, hơi ghé sát lại gần Tần Dương, khẽ nói:
- Khi nãy anh đã đắc tội với tay huấn luyện viên tên Grove, hiệu Đồ Phu, thích xử lý học viên nhất, ngày mai hắn ta khẳng định sẽ gây phiền phức cho anh, sau lần đầu tiên anh chấp nhận hình phạt không chống đỡ được liền tìm cơ hội thích hợp nhận thua đi, nếu anh vẫn không chịu nhận thua, hắn ta sẽ luôn phân cao thấp với anh, sẽ luôn xử lý đến khi anh nhận thua mới thôi...
Giọng điệu của Lee Yeon Hee ngập tràn sự ân cần. Cô hiểu tính cách của Tần Dương, đó là một con người kiêu ngạo từ trong xương tủy, lo lắng Tần Dương hiểu lầm, cô liền nhanh chóng bổ sung:
- Nhận thua với huấn luyện viên trong trại huấn luyện cũng không phải là gì cả, dù sao đây cũng là một mối quan hệ không bình đẳng, hơn nữa huấn luyện viên chỉ nói nói một câu không đúng, cũng chỉ dùng miệng, học viên chạy gãy chân, việc phân cao thấp kia không có ý gì không cần phải cho là thật...