Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1894 - Chương 1905: Căm Hận? Khiêu Chiến?

Chương 1905: Căm hận? Khiêu chiến?
 

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: TTTV

-------------------

Đương nhiên căm hận, đố kỵ không chỉ có một mình Louis. Trong căng tin sau lưng hai người, trong mắt một đống đám đàn ông đều lộ ra sự căm hận.

Đương nhiên Tần Dương cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, nhưng hắn cũng chỉ liếc một vòng, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có bất cứ điều gì khác thường.

Giống như Louis suy nghĩ - Căm hận? Khiêu chiến? Đố kỵ?

Tùy ý các người đi, các người muốn thế nào tôi không quản nổi, nhưng nếu ai muốn gây rắc rối cho tôi, vậy thì tới đây.

Khi những âm chuông báo cao vút vang lên, vô số bóng dáng chạy như bay từ khắp ngóc ngách, trong nháy mắt đã đứng thành đội hình hai hàng chỉnh tề ở hẻm núi.

Đồ Phu đi đầu dẫn theo một loạt huấn luyện viên xuất hiện ở bên cạnh của trận doanh. Ngay sau khi Đồ Phu thổi cái còi trong miệng một tiếng, mấy trăm người lập tức xông ra ngoài giống như đạn pháo, nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm núi, sau đó biến mất tại điểm cuối của cánh đồng tuyết.

Tần Dương đứng trên bãi đất trống, nhìn những dải màu đen dần biến mất đằng xa, hàng lông mày hơi nhíu lại. Những người này đi tới đâu tu hành vậy?

Hẳn là một điểm tự nhiên nào đó ép ra tiềm lực giới hạn chăng?

Tần Dương quay trở lại ký túc xá, trong ký túc xá trống rỗng chỉ có một mình Tần Dương, Tần Dương liền cầm lấy sổ tay phát cho học viên cẩm thận đọc một lượt.

Đồ Phu Grove cũng đã tuyên bố ngày mai phải xử lý hắn, mà bản thân hắn còn phải làm quen với quy tắc chế độ của trại huấn luyện một chút đã, nếu không ngày mai chẳng phải dễ dàng bị Đồ Phu có cơ hội bắt chẹt hắn sao.

Quy tắc của trại huấn luyện thật ra cũng không nhiều, quan trọng nhất chính là nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, điều này khiến Tần Dương không kiềm chế được phải nhếch mày. Nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, mệnh lệnh phù hợp chẳng lẽ thật sự đơn giản như vậy sao?

Có quy tắc mới có tiêu chuẩn, nhưng nếu không có quy định cứng ngắc, như vậy cũng đại biểu rằng không có quy tắc, những quy tắc này có thể bị kẻ khác bóp méo...

Được rồi, đó là chuyện của ngày mai, còn ngày hôm nay tốt nhất là ngủ một giấc lấy lại sức đã. Đây có lẽ là một ngày được ngủ thoải mái nhất trong vòng nửa tháng qua của hắn rồi.

Khi đám người Louis trở lại thì Tần Dương nằm trên giường cũng đã mở mắt.

Louis cũng không còn hoạt bát hướng ngoại như trước. Cả người hắn ta giống như bị người khác đánh mạnh một trận, đau đớn không chịu được ngồi xuống giường của mình, sau đó cứng ngắc ngã nhào.

- Không chống đỡ nổi nữa, cảm giác như sắp chết rồi, tôi ngủ trước đây, có chuyện gì ngày mai lại nói.

Louis ngã nhào lên giường của mình, cuốn cái chăn mỏng, cả người cuộn lại giống như con sóc ngủ đông vậy.

Tần Dương nhìn dáng vẻ giống như bị mười gã đàn ông cường tráng chà đạp một trận này của Louis, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút giật mình. Louis này trước đó còn có tinh thần vô cùng phấn chấn, lúc này trở về vậy mà cũng làm được dáng vẻ như một con chó vừa bị fuck đến chết vậy. Cường độ tập luyện thế này quả thật khiến người khác phải giật mình.

- Ừ, ngủ ngon!

Tần Dương chúc ngủ ngon với Louis, cũng nhắm hai mắt của mình lại.

Không chỉ có Tần Dương, mà tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều biết ngày mai đối với những người khác trong trại mà nói chỉ là một ngày sống không bằng chết bình thường, nhưng đối với Tần Dương mà nói, ngày mai chắc chắn sẽ không phải một ngày bình tĩnh được.

Lời nói của Đồ Phu Grove tuyệt đối sẽ không chỉ là lời nói suông.

Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Dương bị đánh thức bởi tiếng chuông chói tai. Hắn đột ngột mở to mắt, rời khỏi giường, vừa hay nhìn thấy Louis ngủ mê man giường đối diện bật bắn dậy giống như bị điện giật, nắm lấy quần áo trên giường mặc lên người, động tác vô cùng thuần thục nhanh chóng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ như chết đến nơi đêm qua.

- Đi mau, huấn luyện sớm, nếu mà đến trễ sẽ bị xử lý đấy!

Tần Dương rất nhanh chạy ra khỏi phòng cùng Louis, sau đó đã đáp xuống khoảng sân rộng trong hẻm núi rơi đầy tuyết.

Ánh mắt Tần Dương quét qua, phát hiện có vị trí trống ở hàng cuối cùng, liền dứt khoát chạy tới chỗ trống đứng thẳng người. Một người đàn ông đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Tần Dương, ánh mắt hơi có chút kỳ lạ, giống như Tần Dương là bệnh nhân truyền nhiễm gì đó...

Mỗi một huấn luyện viên đều đã sớm đứng ở vị trí của mình. Ánh mắt của bọn họ ngày hôm nay cũng không đi nhìn đám học viên cũ đang đứng chỉnh tề, mà cùng đồng loạt nhìn tới Tần Dương, sau đó còn có ánh mắt của một số huấn luyện viên lén liếc nhìn Grove đang đứng phía đầu hàng ngũ của huấn luyện viên, ánh mắt có phần vi diệu, giống như đang chờ đợi hắn ta lên tiếng vậy.

Grove giống như căn bản chưa từng liếc nhìn Tần Dương, dứt khoát ra lệnh:

- Xoay người, chạy bộ!

Tần Dương nghe thấy tiếng hét lớn này của Grove, nhìn những học viên khác đều xoay người, thì cũng dứt khoát chạy đi.

Đám người huấn luyện viên Grove dẫn theo tất cả mọi người chạy một mạch, rất nhanh đã chạy khỏi hẻm núi, chạy theo hướng xa hơn.

Tần Dương chạy theo tất cả mọi người rời khỏi hẻm núi, trước mắt là một khung cảnh trắng xóa, hoàn toàn không nhìn ra được đường chân trời. Tất cả mọi người chạy băng băng trên cánh đồng tuyết mênh mông này, cơn gió rét lạnh giống như dao găm cắt qua thân thể của Tần Dương, nhiệt độ toàn thân hắn cũng bắt đầu nhanh chóng tiêu hao.

Tần Dương nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình đang giảm dần, cơ hồ không do dự liền vận chuyển nội khí. Nội khí hóa kình, cương khí tạo thành một vòng ánh sáng mờ ảo quanh cơ thể.

Tầng ánh sáng này giống như một cái lồng dán lên người, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của Tần Dương, tránh cho nhiệt độ cơ thể giảm đi.

Chạy như điên được hơn mười dặm, Grove cùng với những huấn luyện viên khác phía trước không hẹn mà cùng ngừng lại. Grove đánh giá một lượt, thỏa mãn gật đầu, sau đó xoay người:

- Quy tắc cũ, nhìn thấy cột cờ đối diện không, ai cướp được cờ thì đó chính là người thắng lần so tài này, làm kẻ thất bại thì đều phải chịu phạt.
Bình Luận (0)
Comment