Chương 1907: Thể hiện tài năng
- Thằng nhóc này rất láu cá!
Ánh mắt của một huấn luyện viên đứng bên cạnh Grove cũng nhìn tới hướng Tần Dương, thấy được hắn đã thuận lợi hố cho học viên trung niên sau lưng rơi xuống nước không kìm được mà bật cười.
- Thằng nhóc quỷ này có thể tạo nên danh tiếng lớn như vậy không có chút bản lĩnh là không được, nhưng trông có vẻ cậu ta dường như đang bị rất nhiều người nhắm tới, có không ít người đều muốn ra tay với cậu ta, muốn chế giếu trước tình cảnh cậu ta bị rơi xuống nước đây mà.
- Cậu ta giống như một con cá chép bạc, có lẽ trại huấn luyện lần này sẽ thêm chút vui thú rồi.
Grove khoanh tay, không nói lời này, hai mắt hơi nheo lại.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh nghiêng đầu liếc nhìn Grove, cười nói:
- Grove, anh dự định xử lý tên nhóc này?
Grove lãnh đạm trả lời:
- Quy tắc cũ.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh lắc đầu:
- Chút hình phạt đó của anh e là không ai có thể làm được mà!
Grove hừ lạnh một tiếng:
- Bản thân tôi có thể làm được, bọn họ có gì mà không làm được?
Trên gương mặt của tay huấn luyện viên kia lộ ra nụ cười gượng:
- Grove à, anh cho rằng ai ai cũng như anh à...
Anh là người bị người khác coi là quái vật đấy, anh có thể làm được, người khác thì làm được sao?
Như vậy chẳng phải ai cũng đều là quái vật cả sao?
Grove không trả lời, hiển nhiên những gì hắn ta muốn nói đều đã nói cả, có nhiều lời cũng vô ích.
...
Tần Dương và những người khác đều cùng vượt qua hồ băng, đặt chân tới dưới chân đỉnh núi tuyết.
Ngọn núi tuyết kia có hơi dốc, nhưng trên đó có không ít điểm có thể mượn lực đặt chân, đối với người bình thường mà nói có lẽ khó mà vượt qua được, nhưng đối với cao thủ Đại Thành mà nói thì mức độ khó khăn không lớn.
Một cao thủ Đại Thành leo lên núi tuyết rất dễ dàng, nhưng trên một trăm cao thủ cùng chen chân leo lên sẽ khiến tình cảnh trở nên có chút khủng bố.
Núi tuyết dựng đứng, điểm đặt chân chỉ có bấy nhiêu, muốn tranh giành đạt được top 50 thì mỗi điểm đặt chân đều sẽ trở thành điểm tranh đoạt.
Tần Dương vọt tới chân núi, bật người nhảy lên, băng nổi dưới chân vỡ vụn, thân người cũng đã bay lên, rơi xuống một điểm gồ lên trên vách núi.
Tần Dương vừa mới đứng vững đã có người lao tới hướng Tần Dương, một quyền xé không đánh tới hướng Tần Dương.
Một quyền này đương nhiên không làm gì được Tần Dương, nhưng vách núi tuyết vừa dốc vừa trơn, chỗ đứng dưới chân lại nhỏ, hơn nữa rất dễ trượt, bị tấn công đột ngột thì ai còn có thể đứng ổn?
Tần Dương không phòng thủ, thân người bật lên hướng lên cao khoảng ba, bốn thước, tay nhanh như tia chớp bám trụ một khe đá, thân người lập tức lơ lửng giữa không trung.
Không đợi người công kích mình bên dưới kia kịp đuổi theo, thân người Tần Dương đã khẽ động, dùng sức nơi thắt lưng bay ra cách đó mấy mét, rơi xuống một vách khe to như mặt chậu rửa mặt, đứng vững cơ thể, đánh giá hai giây, thân người đã một lần nữa vọt lên, liên tục mượn lực hai đến ba lượt, thân người như bay lơ lửng, trực tiếp vọt tới một khoảng đất bằng trên vách núi.
Diện tích đất bằng không nhỏ, là một địa điểm nghỉ ngơi và mượn lực rất tốt. Khi Tần Dương xoay người nhìn sang thì trên khoảng đất bằng kia đã có ba người đang đứng.
Ba người này hiển nhiên cũng vừa xông lên, hơn nữa dường như là cùng xông lên một lúc. Cả ba đồng thời đều lui một chút, đứng dựa vách đá, đều cùng đề phòng nhìn đối phương.
Ai cũng không vội vã leo lên, vì bọn họ đều rất rõ dù là ai di chuyển đầu tiên tất sẽ đụng phải công kích của hai người khác.
Trong tình cảnh tranh đấu này, tất cả đều đối thủ của nhau, hơn nữa trong hoàn cảnh cạnh tranh như thế này đều nghiêm cấm kết bè kết phái, nếu không sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Ở đây nhấn mạnh chiến lực cá nhân, cái yêu cầu chính là mọi người đều phải tranh giành chém giết.
Khi Tần Dương xoay người đứng dậy ở ngay vị trí giáp rìa của khu đất bằng, trở thành người thứ tư trên đài.
Tần Dương xuất hiện, ánh mắt của ba người đang đề phòng lẫn nhau đều cùng nhìn sang, theo hướng Tần Dương.
Chỗ đứng của Tần Dương gần vách dốc. Ba người kia liếc nhìn nhau, lập tức cùng đạt được sự ăn ý, đánh ngã Tần Dương trước!
Ba người cùng đồng thời ra tay công kích Tần Dương. Bọn họ đều không muốn Tần Dương bị thương nặng, nhưng cả ba mặt cùng tấn công, Tần Dương có thế nào cũng không chống đỡ được lực đánh khổng lồ này, nhất định sẽ bị đánh rơi khỏi khu đất bằng, rớt xuống hồ băng dưới chân vách núi, cũng tương đương với mất tư cách cạnh tranh top 50.
Ba người vừa đồng thời ra tay, Tần Dương cũng đã di chuyển. Hắn không lùi mà là tiến, thân hình nhanh như điện xẹt, trực tiếp vọt tới hướng người đàn ông ở chính giữa kia.
Tốc độ của Tần Dương rất nhanh, cũng bởi vì hắn vọt tới cấp tốc, công kích hai bên trái phải đều vọt sát tới hướng sau lưng Tần Dương, mà trên gương mặt của người tu hành trước mặt hắn cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Mày sẽ bị tao chính tay đánh xuống dưới!
Ngay khi người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm Tần Dương, giơ nắm tay lên chuẩn bị giáng xuống một quyền mạnh mẽ thì hai mắt của Tần Dương đối mặt với hai mắt của đối phương, tinh thần lực như lưỡi dao nháy mắt kích phát.
Người đàn ông kia chỉ cảm thấy đầu óc của mình giống như bị búa tạ đánh trúng, lập tức đau tới mức như muốn nứt ra, cả người cũng xuất hiện cảm giác choáng váng ngay tức thì.
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Tôi phải làm gì?
Không đợi người đàn ông kia trả lời ba câu hỏi tự mình đặt ra, Tần Dương đã áp sát lách qua người của tên đó, sau đó xoay người đá một cước bên hông đối phương.
Thân người người đàn ông kia lập tức bay ngang, sau đó rớt khỏi đất bằng rơi xuống dưới hồ băng.
Tần Dương dùng một kích xong một người, động tác cũng không dừng lại. Hai đấm xuất hiện, hai đạo cương khí mạnh mẽ đánh về phía hai người đàn ông còn lại.
Hai người đàn ông kia tấn công thất bại, xoay người liền nhìn thấy Tần Dương đánh cương quyền tới. Cả hai đều không dám khinh thường, cùng đồng thời lùi về sau, chống lưng lên vách đá, sau đó mới đánh ra một quyền đánh tan cương khí.
Chẳng qua mục đích của Tần Dương căn bản không phải đánh ngã hai người này rơi khỏi đất bằng, hắn đánh ra hai quyền sau đó cũng đã tiếp tục phi thân lên, tiếp tục chạy như bay theo hướng vách núi.
Đợi sau khi hai người kia tiếp được công kích của Tần Dương, ngẩng đầu lên một lần nữa chuẩn bị tấn công kéo Tần Dương xuống thì đã nhìn thấy đá núi trên đầu nổ tung, đá vụn đổ ập xuống đầu bọn họ. Cả hai né tránh những khối đá vỡ kia, ngẩng đầu lên lần nữa đã phát hiện Tần Dương đã sớm leo lên cách xa hơn chục mét rồi, đã sớm bỏ xa bọn họ rồi.
Tần Dương leo lên hơn chục mét, nhìn xung quanh một chút, phát hiện người cùng vượt lên đầu với hắn không nhiều lắm, hắn đã đứng trong top 50. Mà những người chạy đằng trước hiển nhiên cũng chú ý tới vấn đề này, cho nên tất cả mọi người đều cắm đầu leo lên, không tấn công lẫn nhau nữa, dù sao đã nắm chắc phần thắng rồi, không cần phải tranh giành với người khác, tấn công người khác thì bản thân cũng có thể ngã xuống vách núi, như vậy chính là tự gây phiền phức cho chính mình mà thôi.
Tần Dương rất nhanh xông lên đỉnh núi, sau đó nhổ một lá cờ cắm trên đỉnh núi, xem như đã cướp được một suất trong top 50.
Bóng dáng trên vách đá nhanh như điện xẹt, không ngừng có người xông lên vách núi phía trước, cũng có người ngã xuống vách núi rơi xuống hồ băng, cũng may thực lực của những người này đều cường đại, ngược lại cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì ảnh hưởng tính mạng.
Ánh mắt Tần Dương liếc qua đám người trên vách núi, Liễu Phú Ngữ và Lee Yeon Hee cũng đều đã tự cướp được một lá cờ cho mình, ánh mắt cũng cùng nhìn sang...