Chương 1909: Một mình gây khó dễ
Lời của Louis rất nhanh được chứng thực.
Vào buổi huấn luyện sáng, chính là huấn luyện trên đồng bằng băng rét lạnh, khi mà tất cả mọi người đã hoàn thành hạng mục huấn luyện mà Grove đã giao phó, thì tất cả mọi người đã nằm ngã lên mặt đất, bất chấp nền tuyết lạnh như băng, há miệng thở dốc.
Tần Dương đương nhiên cũng rất mệt mỏi. Hắn ngã ngồi dưới đất, bình ổn lại trái tim và nhịp thở của bản thân. Cũng đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng nói của Grove.
- 502!
Tần Dương đứng dậy, cao giọng trả lời:
- Có!
Ánh mắt lạnh lùng của Grove quét tới hướng Tần Dương, chỉ một ngón tay:
- Vác hai trăm cân, đi tới chân núi, đi hai vòng, cho cậu mười lăm phút!
Tần Dương nhìn phương hướng ngón tay Grove đang chỉ, đó là một ngọn núi ở phía rất xa, từ đây chạy tới đó ít nhất cũng phải hai kilomet, hai vòng cả đi và về cũng phải tám kilomet!
Mười lăm phút, tám kilomet, vác hai trăm cân!
Nếu không vác nặng, ở trong trạng thái hoàn hảo, thì mười lăm phút chạy tám kilomet đương nhiên hoàn toàn không có vấn đề gì, dù sao thời gian thi triển thân pháp nhanh, người sẽ giống như đang bay, tốc độ cực nhanh như gió, có thể nói khá là thoải mái. Nhưng vác theo hai trăm cân, hơn nữa còn trong trạng thái mệt mỏi như thế này, cường độ này không chỉ tăng lên gấp đôi thôi đâu.
Ánh mắt của tất cả học viên đều nhìn tới gương mặt của Tần Dương. Tất cả mọi người vốn dĩ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước mệnh lệnh phân phó này của Grove, dù gì thì bọn họ cũng đã tiếp xúc với Grove hai tháng nay, ai cũng có thể hiểu được hắn ta rõ ràng.
Danh xưng Đồ Phu cũng không phải rơi từ trên trời xuống.
Tất cả mọi người đang mong đợi phản ứng của Tần Dương. Điều này rõ ràng chính là quyết định của Grove đưa ra để xử lý Tần Dương, dù sao trong lúc huấn luyện trước đó cũng không có bất kỳ sai lầm nào, thậm chí biểu hiện của hắn có thể nói là khá tốt, giống như hoạt động đoạt cờ ban sáng, Tần Dương còn cướp được top năm mươi, xem như xếp trong top một phần mười người đứng đầu rồi.
Tần Dương có thể sẽ tức giận mà phản biện lại hay không?
Nếu như hắn sẽ, khà khà, thì Đồ Phu này nhất định sẽ tăng thêm hình phạt cho Tần Dương, một cái mũ chụp chống đối huấn luyện viên nhất định không thể không đội...
Nhưng khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt chính là Tần Dương lại không bật lại, thậm chí đến cả sắc mặt cũng không thay đổi một chút nào, dứt khoát đáp lời:
- Rõ, huấn luyện viên!
Tần Dương vác ống sắt hai trăm cân huấn luyện lên, sau đó hít một hơi thật sâu, mở rộng bước chân chạy như điên về hướng ngọn núi kia, tốc độ chạy vẫn nhanh đến kinh người như cũ, chỉ trong chớp mắt đã lao đi rất xa rồi.
- Thằng nhóc này thuộc loại trâu bò đấy, không hỏi một câu nào đã trực tiếp chạy đi, tôi đoán huấn luyện viên vốn dĩ đã chuẩn bị lời răn dạy cậu ta rồi, nhưng căn bản không có chỗ dùng tới...
- Tần Dương chắc chắn hiểu rất rõ ràng tác phong của quân nhân, huấn luyện đặc biệt, điểm này có thể nhìn ra từ trong lời nói của hắn với Grove ngày hôm qua. Hắn biết bản thân càng nói nhiều, sẽ càng sai nhiều, càng xảy ra tranh chấp lớn, càng bị chết thảm hơn, cho nên dứt khoát không nói lời nào, dứt khoát chấp nhận trừng phạt. Nếu như hoàn thành sự trừng phạt kia, như vậy Grove cũng sẽ không tiếp tục phạt anh ta nữa chăng?
- Thông minh! Các người đoán anh ta có thể hoàn thành không?
- Tôi đoán chắc không hoàn thành, anh xem tất cả mọi người đều đã mệt đến ngây ngất rồi, thực lực của Tần Dương này hẳn còn chưa tới cảnh giới Đại Thành đỉnh phong, mười lăm phút đi đi về về hai vòng đã có hơi khiến người khác khó chịu rồi.
- Tôi cũng cho là như vậy! Grove chính là cố ý cho tên này một nhiệm vụ không thể hoàn thành, đợi 502 không hoàn thành được là có thể có được cơ hội xử lý người ta. Không cần nói nhiều, ít nhất không thể thiếu một loạt những câu khinh thường được...
- Một tên đáng thương, chọc ai không được, vừa tới đã khiến Grove khó chịu! Nhưng tên này quả thật cũng xui xẻo, dù sao người ta cũng mới đến, nghe thấy tiếng động ra ngoài xem thử thế nào cũng rất bình thường mà...
- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, hiện giờ không còn đơn thuần là một lần huấn luyện nữa, chúng ta có khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, mà thời gian nghỉ ngơi của 502 hoàn toàn không có một chút nào, ngược lại còn phải gánh nhiệm vụ tu hành nặng như vậy, đợi tên đó trở về, một lượt tập huấn mới lại sắp bắt đầu, chẳng lẽ anh cảm thấy Đồ Phu sẽ là người cho người khác có một hơi nghỉ ngơi sao?
Trong đám người, Lee Yeon Hee nhìn theo bóng lưng của Tần Dương, bên tai nghe thấy những lời bàn tán xì xao của đám học viên, ánh mắt có chút lo lắng. Mà ở góc nghiêng cách đó không xa, ánh mắt của Liễu Phú Ngữ có phần hiểu rõ, có chút vui sướng khác tường, giống như rất thích thú nhìn thấy Tần Dương bị ăn đạn, rất thích thú nhìn hắn bị xử lý.
Grove lạnh lùng nhìn Tần Dương chạy như điên đằng xa, bên tai nghe được tiếng bàn luận của đám học viên bên dưới, nhưng hắn ta cũng không tỏ chút thái độ gì.
Hắn không hề để ý người khác đánh giá bản thân ra sao, cũng không quan tâm những lời chửi bới bản thân sau lưng như thế nào, hắn ta chỉ làm những chuyện mà bản thân muốn làm.
Trước ánh nhìn soi mói của mọi người, Tần Dương chạy như bay đi, rồi vội vàng chạy về, mồ hơi rơi trên thân như mưa, trên trán là những giọt mồ hôi lớn, dưới hoàn cảnh lạnh như băng này, toàn thân hắn dường như tỏa ra nhiệt lượng, đỉnh đầu đã tạo thành làn sương mờ trắng.
Tần Dương chạy tới trước mặt mọi người, không nói một lời nào, xoay người một lần nữa chạy đi.
- Vòng khi nãy hình như chưa tới bảy phút rưỡi nhỉ, tốc độ của 502 nhanh thật, nhưng cậu ta là một người luyện khí, mặc dù nội khí có tác dụng chống đỡ cơ thể, nhưng loại lực lượng thuần túy này vẫn kém hơn so với người luyện thể, dù sao cơ thể của người luyện thể thuộc dạng bạo long hình người, vậy mà biểu hiện của tên này lại chẳng hề kém người luyện thể chút nào.
- 174, anh cảm thấy anh có thể chạy được một vòng trong bảy, tám phút không?
- Tôi không làm được, hai trăm cân đấy, vác nặng như vậy mặc dù vẫn có thể chạy, nhưng sao có thể chạy nhanh như vậy được?
- Tôi cũng không làm được, thằng nhóc này ác liệt thật, tôi bỗng nhiên có chút bội phục cậu ta!
- Đúng vậy, nói cho cùng thì người ta thật sự lợi hại, trong cuộc tranh giành sáng nay, cậu ta mới đến mà đã giành được một suất, bao nhiêu người bị cậu ta hố rơi xuống hồ băng, hiện giờ vậy mà vẫn làm được như vậy, đây chính là bản lĩnh thật sự đấy.
- Haiz, đừng nói nữa, tên này đánh nhau rất giảo hoạt, cũng rất lợi hại, làm chuyện giống như một con cáo già lão luyện mới có thể làm được, căn bản không giống một thanh niên hơn hai mươi...
- Mấy người đoán nếu cậu ta hoàn thành nhiệm vụ bới móc kia của Grove, thì Grove có còn tiếp tục hành hạ cậu ta không?
- Lời này không phải nói nhảm sao, con người của Grove anh mới biết ngày đầu tiên sao? Đây có thể coi như hình phạt, cũng có thể nói là một loại huấn luyện đặc biệt. Tên đó chẳng phải thích huấn luyện mỗi người đến mức phải ngã gục, trở thành một đống bùn nhão bò dậy không nổi sao? Thấy người ta còn có thể cử động thì làm sao dừng lại được, nhất định sẽ tiếp tục huấn luyện, luyện cho đến khi tên đó gục xuống mới thôi...
- Nói cũng phải, càng có năng lực sẽ càng chết thảm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tới nơi này không phải vì tu hành sao, nếu như không phải thực lực tu hành của mọi người quả thật tăng vùn vụt, ai cũng đều có địa vị, thì ai sẽ nguyện ý bị người khác thao luyện chật vật giống như chó đâu chứ.
Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Tần Dương một lần nữa chạy như bay thẳng tiến đến, cắn chặt răng, gương mặt đỏ lên như máu. Hắn đập cột sắt huấn luyện nặng nề trên vai xuống trước mặt mình, đập bay một bãi tuyết trắng.
- Báo cáo huấn luyện viên, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Grove nhếch khóe môi:
- Hoàn thành rất tốt, về hàng đi!
Thân người Tần Dương lay động hai cái, hô hấp thật sâu mấy lần, chậm rãi trở lại vị trí của bản thân.
Tần Dương còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói của Grove lớn tiếng vang lên:
- Nghỉ ngơi vô cùng sướng rồi đúng không, toàn bộ có mặt, bắt đầu đợt huấn luyện tiếp theo!