Chương 1911: Cậu có phục hay không?
Giống như mọi người dự đoán, mặc dù Tần Dương mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn bảo đảm chất lượng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện Grove phân phó.
Tần Dương thở hổn hển đứng trước mặt Grove, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn rơi, quần áo đã sớm ướt đẫm.
Tay phải Grove xoa cằm, thản nhiên nói:
- Về đội ngũ!
Tần Dương cũng không nói nhiều, về thẳng đội ngũ, sau đó đội ngũ cũng không hề trì hoãn mà một lần nữa bắt đầu vòng huấn luyện mới.
Có lẽ là từ biểu hiện hai lần quật cường của Tần Dương khiến trong lòng Grove có chút uất nghẹn, cho nên cường độ huấn luyện tiếp theo đột ngột tăng lên, trong trại huấn luyện lập tức vang lên những tiếng kêu rên.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, đã có người chịu đựng không nổi mà ngã xuống, mà thời gian càng trôi qua, càng có nhiều người ngã xuống hơn.
Tần Dương cắn răng trầm mặc chạy theo đội ngũ huấn luyện, trong đầu hắn đã gần như chết lặng, đã không có nhiều tinh lực quan tâm đến tình huống của người khác, chẳng khác nào người máy tiến hành cuộc huấn luyện của bản thân.
Ngày hôm nay dường như Grove đã quyết tâm muốn phân thắng bại, không hề gián đoạn cường độ huấn luyện cao này. Hắn ta cứ thờ ơ lạnh nhạt nhìn từng học viên lần lượt ngã xuống, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, không hề có quyết định ngừng tay.
Ánh mắt của Grove vẫn luôn nhìn tới Tần Dương, nhìn hắn dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn chưa ngã, thần sắc trong ánh mắt của Grove thoáng có chút vi diệu.
Người trên sân huấn luyện chỉ còn lại ba mươi đến mươi bốn người còn đang kiên trì. Cả đám người tuôn mồ hôi như mưa, gương mặt trắng bệch, nhưng tất cả bọn họ đều đang cắn răng kiên trì.
Lúc này bọn họ đã không phải so tài với Grove nữa, mà là so tài với Tần Dương.
So tài ở đây không phải là phân cao thấp ngập tràn địch ý, mà là một loạt động lực không chịu thua.
Người khác mới đến đã có thể chống đỡ được cường độ huấn luyện cường độ cao đột ngột như vậy, hơn nữa còn bị Grove "giày vò" hai lần, trong quá trình cơ bản không hề được nghỉ ngơi, vậy mà hắn vẫn có thể kiên trì, vậy thì tại sao bọn họ không thể kiên trì chứ?
Nếu như đến cả thế này cũng không kiên trì được, đến cả Tần Dương cũng không sánh bằng, thì sau này bản thân hoh có cái thể diện gì đi tranh với Tần Dương, sợ rằng đến cả tư cách đố kỵ cũng không có ấy chứ...
- Dừng!
Grove nhìn thấy ngày càng có ít người hơn, nhìn thấy Tần Dương vẫn giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng vẫn không ngã, rốt cục mở miệng dừng đợt huấn luyện này.
Nhóm người kiên trì nhiều nhất phần lớn đều đã ngồi thụp xuống đất.
Sự kiên trì trong lòng kia đã trút sạch một hơi, cũng không còn sức mạnh kiên trì nữa.
Tần Dương không ngồi xuống. Hắn hít một hơi thật sâu làn khí lạnh như băng, lắc lư mấy bước, bắt lấy một vốc tuyết mới, xoa mạnh lên mặt của mình mấy cái.
Cảm xúc tiếp xúc với băng lạnh khiến đầu óc chết lặng của Tần Dương thanh tỉnh hơn một chút. Hắn điều chỉnh hô hấp của bản thân, bước đi chậm rãi, vung cánh tay và cẳng chân căng cứng của bản thân, cảm giác toàn thân dường như cũng đã không còn là của mình nữa.
Trong tình huống tiếp theo còn có nhiệm vụ huấn luyện thêm, Tần Dương không dám ngồi xuống, ngồi xuống đồng nghĩa với thư giãn, có nghĩa là từ bỏ trong khoảnh khắc, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của hắn cũng sẽ được thư giãn theo.
Nghỉ ngơi một lúc, giọng nói của Grove vang lên một lần nữa.
- Toàn bộ có mặt, tập hợp!
Huấn luyện một lần nữa lại bắt đầu.
Không có bất cứ sự thương cảm, có thì chỉ là âm thanh rít gào của ác ma.
Ngất xỉu?
Dùng tuyết lau mặt là tỉnh lại rồi, sau đó lại tiếp tục!
Chẳng lẽ anh cho rằng ngất đi rồi thì ngày hôm nay không cần huấn luyện sao, không thể nào đâu!
Trừ phi thật sự bị bệnh nặng hoặc là chết, nếu không huấn luyện sẽ không ngừng hẳn đâu.
Huấn luyện, cơm tối, rồi lại tiếp tục huấn luyện.
Tần Dương cảm giác cả người đã trở thành một cái xác không hồn, chỉ biết máy móc thi hành mệnh lệnh, máy móc ép khí trong đan điền, không ngừng tiêu hao, không ngừng thúc ép tiềm lực của bản thân.
Dù chỉ là một ngày tu hành, Tần Dương đã cảm nhận được sâu sắc cảm giác tu hành như máy móc chết, bởi vì bất kể thời khắc nào thân thể cũng đều phải chịu đựng áp lực cực lớn, muốn giảm bớt áp lực thì anh phải ép nội khí ra.
Dù nội khí trong đan điền đã cạn kiệt, nhưng dù có phải thúc đẩy giống như chất xốp thì anh cũng phải nặn ra được, mà quá trình này vốn chính là tu hành khắc khổ nhất, hiệu quả nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với chỉ ngồi trong nhà tu hành nội khí.
Tần Dương coi như đã hiểu được vì sao thành tích đạt được ở trại huấn luyện lại như vậy. Tu luyện điên cuồng như vậy nửa năm, thực lực có thể không tăng lên sao?
- 502 ở lại, những người khác giải tán!
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn Grove. Một ngày huấn luyện cũng đã xong rồi, vậy mà vẫn không chịu bỏ qua cho 502 sao?
Đây là muốn người ta gục xuống mới cam tâm sao?
Mặc dù trong lòng có oán thầm, nhưng mọi người không có một ai lên tiếng. Đa số người nhanh chóng tản đi, chỉ có một số rất ít người đi từ từ, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Grove lại không cho những người này có cơ hội đứng xem náo nhiệt, đi tới trước mặt Tần Dương lạnh lùng nói:
- Phục hay không?
Tần Dương trầm giọng trả lời:
- Báo cáo huấn luyện viên, tôi không hiểu.
Grove hừ lạnh nói:
- Chớ nói nhảm với tôi, phục rồi thì cậu cút về ngủ, không phục thì đi theo tôi!
Grove dứt lời liền rời đi, Tần Dương đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt hơi có chút do dự.
Đám người tản đi xung quanh cũng đều dừng bước, tò mò nhìn Tần Dương, muốn nhìn một chút xem Tần Dương lựa chọn ra sao.
Đám người Lee Yeon Hee, Liễu Phú Ngữ và Louis đều có vẻ mặt khác nhau, thậm chí Louis còn ra dấu tay với Tần Dương, bảo hắn nhanh chóng qua đây, cùng trở về phòng ký túc xá, có ý chính là bảo hắn nhanh chóng từ bỏ.
Đối nghịch với Đồ Phu có chỗ nào tốt?
Còn không phải tự chuốc lấy khổ cho chính mình sao?
Mặc dù Lee Yeon Hee không ra dấu, nhưng ánh mắt thể hiện sự lo lắng, bởi vì cô biết tính cách của Tần Dương, bảo hắn nhận sợ quả thật không dễ. Liễu Phú Ngữ nhếch khóe môi, cũng vì coi như có quen biết hắn, nên hiểu là Tần Dương không bao giờ có chuyện sẽ nhận thua.
Giống như cục diện hiện tại, nếu Tần Dương quả thật sai, hắn ngược lại có lẽ sẽ nhận thua, sẽ biết sợ. Nhưng Tần Dương không sai, Đồ Phu cố ý dày vò hắn, muốn khiến hắn phải nhận thua, sao hắn có thể nhận thua được?
Nếu như hắn nhận thua, thì tức là hoặc hắn thay đổi, hoặc là bản thân bọn họ quen còn chưa đủ thân...
Tần Dương nhìn sang đám người Lee Yeon Hee, lại quay đầu nhìn Grove đang từ từ đi về hướng bên ngoài trại huấn luyện.
Lựa chọn thế nào đây?
Tần Dương đang vô cùng rối rắm với suy nghĩ trong đầu. Lý trí mách bảo hắn hẳn nên ngoan ngoãn trở về đi ngủ, giống như lời Lee Yeon Hee nói, kính sợ huấn luyện viên trong trại huấn luyện cũng không phải chuyện gì mất mặt, người ta chỉ cần nói một câu đã có thể khiến anh mệt tới mức ngã nhào rồi, anh không chơi lại được người ta đâu.
Đây chính là trại huấn luyện Chí Tôn, không phải mặt ngoài.
Nơi này chỉ nói tới thực lực, tất cả những nhân tố bên ngoài khác ở đây đều không có bất cứ tác dụng nào, cũng không có ai sẽ quan tâm anh ở bên ngoài đạt được bao nhiêu quyền lực, bao nhiêu vinh quang...
Phục hay không?
Có biết kính sợ hay chưa?
Biết kính sợ thì tất cả đều dễ chịu, chắc hẳn từ nay về sau hắn ta cũng sẽ không tiếp tục nhắm vào Tần Dương nữa. Dựa theo cường độ huấn luyện ngày hôm nay, bản thân hắn có lẽ sẽ không bị tra tấn tới mức sống không bằng chết, nhưng nếu như không biết kính sợ, thì có lẽ từ giờ trở đi sẽ là bắt đầu chuỗi ngày địa ngục.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, cắn răng. Con mẹ nó, dù sao đến đây cũng là chịu khổ, không phải đến hưởng phúc, muốn chết thì chết thôi!
Dựa vào cái gì mà phải biết kính sợ?
Tần Dương mỉm cười với đám người Lee Yeon Hee, sau đó xoay người sải bước chân đã cứng ngắc đuổi theo hướng của Grove.