Chương 1933: Búa biến dạng, nó cũng vẫn là một cái búa!
Mấy trăm học viên trên sân tập đều mang tâm trạng có chút phức tạp, nhưng phần nhiều hơn là may mắn.
May mắn chính là bản thân tham gia trại huấn luyện sớm, tạm thời trở thành đợt học viên cuối cùng, nếu như muộn một chút có lẽ đã không có cơ hội tham gia, như vậy thực lực của bản thân làm thế nào tăng lên đây?
Trong lòng Tần Dương cũng đang âm thầm, trại huấn luyện này không mở nữa, vậy việc huấn luyện của hắn có còn tiếp tục không đây?
Trước đã nói phải huấn luyện hai tháng, mà lúc này thời gian của hắn còn chưa hết đâu?
Mặc dù nghe Triệu Minh Thần nói có hơn mười địa điểm bị tập kích, nhưng Tần Dương tin tưởng trong đó chắc chắn không bao gồm Trung Hải hay Kinh Thành. Kinh Thành thì không phải nói, chỉ riêng ở Trung Hải đã có rất nhiều cường giả Chí Tôn rồi, những con quái thú kia dám tấn công Trung Hải, trừ phi xuất hiện bất ngờ tấn công từ dưới biển lên, nếu không chỉ qua một đêm sợ rằng muốn đi cũng không đi được.
Hơn nữa, nếu có sự kiện trọng đại liên quan mật thiết tới hắn, sư phụ bên kia nhất định sẽ nghĩ mọi cách liên lạc với hắn bên trong trại huấn luyện này.
- Mặc dù đã trải qua trắc trở của trận chiến ngày hôm nay, nhưng đồng thời khóa huấn luyện của các bạn cũng đã kết thúc viên mãn, hi vọng trong những năm tháng sau này các bạn anh dũng tiến bước, không phụ cái danh học viên của trại huấn luyện Chí Tôn!
Triệu Minh Thần cũng không nói quá nhiều, sau khi nói vài lời đơn giản rồi tầm mắt chuyển hướng nhìn tới Tần Dương, vẫy vẫy tay với Tần Dương, ra dấu cho hắn tới đây.
Tần Dương đi tới bên cạnh Triệu Minh Thần, Triệu Minh Thần quay đầu nhìn Tần Dương:
- Cậu có ý kiến gì không?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi không có ý khác, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tôi còn có thể ở đây tiếp tục huấn luyện không?
Triệu Minh Thần hơi sững sờ:
- Thế giới bên ngoài đã quậy đến lật trời rồi, cậu không muốn ra ngoài sao?
Tần Dương nhếch môi cười:
- Ngẫm lại thì Trung Quốc chắc hẳn không gặp phải vấn đề gì đi, vả lại cho dù tôi có trở về thì tôi cũng không làm được gì cả. Dù là Trung Hải hay Kinh Thành, thì vẫn lợi hại hơn so với tôi rất nhiều. Những con quái thú kia giỏi lắm tới Trung Hải hoặc Kinh Thành, tôi nghĩ chúng nó chưa chắc có thể sống sót rời khỏi, quốc gia sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, chuyện như vậy sức mạnh của cá nhân quá mức nhỏ bé.
Trên gương mặt Triệu Minh Thần lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Cậu ngược lại nhìn rất thông thấu. Đúng vậy, Trung Quốc không bị tấn công, cậu không cần phải lo lắng gì cả... Cậu đã có thể hạ quyết tâm như vậy, vậy thì chúng ta tiếp tục tu hành đi, ta cũng rất muốn biết kết quả sau hai tháng huấn luyện kết thúc cậu có thể đạt tới trạng thái như thế nào.
Tần Dương do dự một chút rồi hỏi:
- Nhưng không phải trại huấn luyện đã kết thúc rồi sao?
Triệu Minh Thần cười nói:
- Ta chỉ nói là tạm thời không mở khóa huấn luyện mới, cũng không nói trại huấn luyện đã đóng cửa mà, vả lại phòng ốc nơi đây đã bị đánh sập rồi, muốn mở khóa mới dù sao không phải cũng cần có chỗ ở đó sao, tất cả đều phải chỉnh đốn và sắp xếp xong rồi mới mở tiếp, hơn nữa con quái thú kia ngày hôm nay đã chịu thiệt rồi, ta cảm thấy nó rất có thể sẽ nghĩ mọi cách quay lại báo thù...
Triệu Minh Thần hơi ngừng lại một chút, sau đó tức giận mắng:
- Cũng chỉ vì thứ hàng chó này có thể bay, nếu không ta và Ellison cho dù đuổi giết nó mấy trăm dặm, thì nhất định vẫn có thể xử lý được nó, suy cho cùng thì nó vẫn chỉ là một con dã thú da thô thịt ráp hình thể to lớn hơn một chút mà thôi!
Tần Dương nhếch khóe môi, dã thú hình thể to lớn hơn một chút mà thôi?
Đó là vì các vị là cường giả Chí Tôn, trừ cường giả Chí Tôn ra, còn ai có thể là đối thủ của chúng nó đây?
Chỉ với hình thể như vậy, vảy giáp như vậy, đến đạn pháo cũng không bắn thủng được đi?
Chỉ e là máy bay cũng rất khó có biện pháp gì với nó được, vì tốc độ bay của nó nhanh kinh người, hơn nữa làn da thô ráp, chiến đấu trên không trung hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, trừ phi sử dụng thứ có uy lực siêu cấp kinh người, nếu không căn bản sẽ không làm gì được nó cả.
Tần Dương nhớ lại tràng cảnh trận chiến khi nãy, có chút nghi ngờ hỏi:
- Tiền bối, tôi có một câu hỏi...
Triệu Minh Thần sảng khoái nói:
- Cậu hỏi đi!
Tần Dương liếc mắt nhìn Ellison bên cạnh, có chút tò mò hỏi:
- Tôi đã thấy các vị cường giả Chí Tôn luyện thể chiến đấu, vì sao tất cả các vị đều không thích dùng vũ khí?
Triệu Minh Thần cười nói:
- Cũng không phải đều không thích dùng vũ khí, dù sao so với nắm đấm thì uy lực của vũ khí vẫn mạnh hơn, chẳng qua thứ vũ khí có thể xứng với cường giả luyện thể Chí Tôn thật sự rất khó tìm.
Tần Dương có chút sửng sốt:
- Xứng sao?
Triệu Minh Thần bèn giải thích:
- Đúng vậy, ta nói xứng ở đây không phải chỉ thân phận hay mức độ quý giá, mà chỉ độ bền chắc của vũ khí. Người luyện thể không thể hóa cương nội khí giống như người luyện khí, cương khí phủ kiếm có thể gia tăng uy lực cho kiếm. Người luyện thể sử dụng sức mạnh tuyệt đối, người luyện thể bình thường thì cũng thôi đi, còn một quyền của cường giả Chí Tôn đánh ra đến sắt thép cũng có thể đánh xuyên qua được, như vậy đao kiếm bình thường đối với cường giả Chí Tôn còn tác dụng gì nữa?
- Lực lượng khi bọn họ vung đao kiếm quá khổng lồ, cho nên vũ khí không cách nào xứng với sức mạnh của bọn họ, rất dễ bị gãy vỡ, vả lại muốn sử dụng đao kiếm thì còn phải luyện tập đao pháp hoặc kiếm pháp, huống chi đao kiếm trong xã hội hiện đại còn là hàng cấm, mang kiếm xuất hành đi đâu cũng không tiện, cho nên càng ngày càng nhiều người lựa chọn tu hành bản thân, nắm đấm, chân, cơ thể của chính mình chính là vũ khí mạnh nhất của họ, vì cho dù là đao, hay là kiếm, thì có cái nào linh hoạt hơn bàn tay con người không?
- Cũng ví dụ như con quái thú chúng ta đối chiến ngày hôm nay, vảy giáp trên người con quái thú kia ngang ngửa bản thép, ta có thể dùng trường kiếm thêm kiếm cương bao phủ phá giáp, kiếm có cương khí bảo vệ sẽ không bị gãy, nhưng nếu như Ellison cầm một thanh kiếm hoặc một thanh đao, dùng sức mạnh của chính ông ấy đi đánh, đi chém, thì thanh đao, thanh kiếm kia chắc chắn sẽ đứt gãy.
Tần Dương giật mình, hóa ra là như vậy, một người có sức mạnh bản thân quá lớn cầm một món vũ khí không xứng với sức mạnh của mình, như vậy khi đánh nhau bằng vũ khí, món vũ khí đó rất hiển nhiên sẽ bị đứt gãy vì chính luồng sức mạnh quá lớn đó của bản thân, như vậy dùng vũ khí còn có tác dụng gì nữa đây?
- Thật ra người luyện thể bình thường thích dùng những loại vũ khí không phải đao kiếm sắc bén, vì đao kiếm không thể phát huy được hết uy lực sức mạnh của bọn họ. Loại vũ khí bọn họ thích dùng nhất không phải thứ vũ khí thực dụng nhất, mà chính là búa hoặc gậy được tạo thành từ sắt thép tinh luyện, ví dụ như Lang Nha bổng được chế tạo từ thép tinh luyện, khi ở trong tay người luyện thể sẽ phát huy uy lực kinh người, thậm chí người luyện khí cũng sợ nhất khi gặp phải thứ vũ khí này, bởi vậy mà đó là loại điển hình nhất của một địch mười.
Trong đầu Tần Dương trong khoảnh khắc nổi lên hình ảnh một tay cơ bắp cầm một thanh Lang Nha bổng khổng lồ quét ngang, trên gương mặt không kiềm chế được bật cười:
- Sở dĩ bọn họ thích dùng vũ khí búa là vì đao kiếm gãy thì uy lực giảm đi nhiều, nhưng búa hoặc gậy cho dù va chạm với công kích lớn biến dạng thì nó vẫn là một cái búa, uy lực sẽ không giảm bớt đi cho dù có thế nào...
Bạn xem phim hoặc trên tivi, những người khổng lồ hoặc đại lực sĩ ưa thích dùng thứ vũ khí không phải gậy gộc búa chùy sao, chỉ cần đủ sức, một búa giáng xuống nện lên vật gì thì vật đó nát bươm, đâu còn cần đao phong mũi kiếm làm gì nữa?
Chuyện một búa không làm được, vậy thì lại thêm một búa nữa!
Trên gương mặt của Triệu Minh Thần hiện lên nụ cười, bật cười ha ha nói:
- Đúng vậy, người sức mạnh không tiện dùng kỹ xảo, người kỹ xảo thiếu sức mạnh, đây là một cách nói, thật cũng là sự khác biệt nào đó giữa người luyện khí và người luyện thể, nhưng cậu lại có thể nhảy thoát khỏi loại quy tắc này...