Chương 1972: Anh đúng là người lợi hại nhất
Mạc Vũ im lặng nửa ngày, rõ ràng bị lời nói của Tần Dương làm xúc động.
Tần Dương thấy biểu cảm của Mạc Vũ thì hắn mỉm cười: “Sư phụ, con chỉ tuỳ tiện nói thôi, ông nghe là được!”
Mạc Vũ mỉm cười, ông ấy lắc đầu và cảm thán: “Không, những gì con nói rất có lý. Thời đại bây giờ và trước đó không giống. Lúc trước bất kể là triều đại thay đổi thế nào, nhưng thực tế đồ vật trong xương cũng không có gì thay đổi. Trừ phi chính là đổi chỗ ngồi trên long ỷ thôi, nên sống thế nào thì sống thế đó, nhưng bây giờ hoàn toàn không giống vậy …….”
Ánh mắt của Mạc Vũ nhìn Tần Dương, ánh mắt vừa cảm thán vừa khích lệ: “Tiến bộ khoa học kỹ thuật 200 năm này đã vượt qua tích lũy của toàn bộ khoa học kỹ thuật văn minh trước đây. Đây vẫn là cách nói bảo thủ. Nếu chúng ta dùng tốc độ hiện tại của tiến bộ công nghệ, tiến bộ công nghệ của một năm có thể chống lại hàng ngàn năm trước, nhưng đây là sự tiến bộ của thời đại, thay đổi, đây là thực tế.”
“Tôi nghĩ lúc thành lập Ẩn môn, tông chủ các triều đại của Ẩn môn trước giờ không nghĩ có một ngày, rất nhiều quy tắc cũng đã dần dâần không phù hợp nữa. Thời đại của tôi cũng như vậu, chờ tới thời đại của cậu, cậu có thể sửa đổi các quy tắc của môn trên cơ sở một số nguyên tắc bất di bất dịch để Ẩn môn phù hợp hơn với thời đại ngày nay.”
Tần Dương mỉm cười: “Vậy nhận càng nhiều đệ tử thì sao ạ? Một đệ tử nói chung quá ít, đánh nhau cũng không đủ ……”
Mạc Vũ bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười: “Đợi cậu làm môn chủ thì tự cậu thấy sao làm vậy.”
Tần Dương kỳ lạ hỏi lại: “Ý của ông là có thể sửa đổi phải không? Có thể trong hàng ngàn năm, Ẩn môn chúng ta không phải đều là đơn truyền sao? Quy tắc này có thể là quy tắc cốt lõi, cũng có thể thay đổi ư?”
Mạc Vũ cười nhẹ: “Vẫn là câu nói lúc nãy của tôi, đợi cậu làm môn chủ rồi, cậu sẽ quyết định.”
Tần Dương cạn lời, đây là trút gánh nặng à.
“Đúng rồi, sư phụ, tôi gọi điện cho nhà họ Lục ……”
Tần Dương kể nội dung cuộc gọi của mình và gia chủ của nhà họ Lục cho Mạc Vũ nghe. Vẻ mặt của Mạc Vũ không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại biểu cảm của ông rất thản nhiên.
“Chuyện này không có bất kỳ vấn đề gì, dù gì ông ta chính là Lục Thiên Sinh mà!”
Tần Dương đơ ra, Lục Thiên Sinh là Lục Thiên Sinh?
Đây là câu gì vậy?
Mạc Vũ nhìn biểu cảm của Tần Dương và mỉm cười: “Cậu không hiểu Lục Thiên Sinh. Nhưng tôi và ông ta quen biết bao nhiêu năm, có lẽ tôi càng hiểu ông ta hơn người trong gia tộc của ông ta. Gia tộc cũng tốt, tiền bạc, quyền thế cũng tốt, thật ra trong lòng ông ta cơ bản không quan trọng. Ông ta vốn là đệ tử xuất sắc nhất của nhà họ Lục đời này. Nếu ông ta bình thường như vậy thì ông ta chắc chắn đã là người tiếp nhận gia chủ của nhà họ Lục rồi. Nhưng ông ta trước giờ không hề quan tâm!”
“Cũng giống như những gì cậu viết trên Weibo. Từ lần đầu tiên tôi đánh bại ông ta trước mặt nhiều người như vậy. Ông ta coi tôi là kẻ địch lớn nhất trong đời ông ta. Mục tiêu lớn nhất của ông ta chính là đánh bại tôi. Dù gì lúc đó có quá nhiều người so sánh tôi và ông ta, nói chúng tôi đều là 2 người xuất sắc nhất, tương tự song kiều Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh vậy, cho nên tâm tư ông ta muốn đánh bại ngày càng nặng nề!”
“Ông ta một lòng đánh bại tôi trở thành người xuất sắc nhất, còn về chuyện của gia tộc cũng không màng. Thậm chí có thể nói là không hề quan tâm, cho nên nhà họ Lục sau này cũng bỏ ông ta, chỉ coi ông ta một tài năng tu hành mà đối đãi, chứ không phải đối đãi như một thiên tài có thể tiếp quản nhà họ Lục.”
“Ông ta nhận Tư Đồ Hương, vì để chứng minh đệ tử của mình có thể đánh bại đệ tử của tôi. Kết quả cậu thắng. Sau đó ông ta lại khổ luyện để thăng cấp, vì nghĩ rằng là thắng, kết quả lại thua nữa. Tôi rất hiểu sự chán nản trong lòng ông ta, phẫn nộ và tuyệt vọng. Tuy tôi là đối thủ của ông ta, nhưng sau khi tôi thắng ông ta thì ông ta cảm thấy đau buồn, vì ý nghĩa của thất bại đối với ông ta mà nói hoàn toàn không giống nhau.”
“Người bình thường thất bại là chuyện bình thường, ngã xuống đứng lên là được. Lục Thiên Sinh thật ra cũng không phải thua không đứng dậy nổi, nhưng ông ta chỉ không muốn thua tôi thôi. Có lẽ nói, ông ta chỉ không chịu thua tôi, cho nên ông ta thà chết, cũng phải chọn Hắc sát ma công, cuối cùng đã đánh bại được tôi. Sau đó đánh gãy tay chân tôi, tuyên bố ông ta mạnh hơn tôi. Thật ra với tôi mà nói, nói thật thì, thậm chí tôi cảm thấy buông được một chuyện ……”
“Cậu là đệ tử của tôi. Cậu nên biết tính cách của tôi, vì Ẩn môn, có lẽ tôi không thể thua, nhưng đối với bản thân tôi mà nói, thật ra tôi cơ bản không quan tâm thắng thua. Tôi đã ẩn cư rồi. Tôi cũng kết hôn rồi, chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn, cũng có người chân truyền xuất sắc như cậu, tôi cảm thấy đủ rồi!”
“Sư phụ thật sự không hài lòng tôi. Vì sư phụ luôn rất mạnh, còn tôi trong mắt ông ấy rất yếu ớt, không có chí tiến thủ, đây cũng là nguyên nhân ông ấy rất thích cậu, vì cậu càng giống ông ấy, không có chuyện gì không làm được. Liều một phen, thắng thua sao lại không quan trọng, làm rồi hẵng nói!”
Giọng của Mạc Vũ khựng lại, ánh mắt dịu dàng, nụ cười trên mặt cũng trở nên dịu dàng, cơ bản không giống một người bị đánh bại, bị người ta cắt đứt tay chân, bị cường giả thông thần cảnh sỉ nhục.
“Tôi nói nhiều như vậy, thật ra cũng có gửi gắm tình cảm. Bây giờ cậu đã vượt qua tôi rồi. Tôi rất an ủi, bất kể là thực lực hay là thành tựu, còn sức ảnh hưởng nữa. Hậu sinh khả uý, trò hơn thầy, câu nói này quả không sai. Danh hiệu tam nhãn thần quân của sư phụ, y võ song tuyệt, thật ra tôi rất tò mò, sau này cậu sẽ có biệt hiệu gì.”
Tần Dương nghiêm túc nghe xong những lời Mạc Vũ nói và cười hi hi: “Biệt hiệu hả, người khác muốn gọi sao thì gọi, dù gì tôi chính là tôi, tôi vẫn là tôi, gọi gì cũng đâu có khác biệt!”
Mạc Vũ mỉm cười gật đầu: “Ở một phương diện nào đó, cậu lại rất giống tôi. Cho nên suy nghĩ kỹ lại, tính cách của cậu hình như là sự kết hợp tính cách của tôi và sư ông của cậu, giống như cậu đang dung hợp sự di truyền của chúng ta, y thuật, nhãn thuật, bất kể nói thế nào, thấy thành tựu hiện nay của cậu mà nói, nếu không có gì bất ngờ thì cậu sẽ là người kế thừa có sức ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Ẩn môn chúng ta.”
Tần Dương cười hi hi: “Sư phụ, ông đừng khen tôi như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo đó!”
Mạc Vũ mỉm cười và nói: “Tôi không phải khen cậu. Tôi chỉ nói sự thật. Nhưng nói cách khác, cậu cũng là người kế thừa đắc tội nhiều người nhất trong lịch sử Ẩn môn chúng ta. Cậu nói tới giờ cậu đã đắc tội bao nhiêu gia tộc nhà giàu, đắc tội bao nhiêu cường giả tôn quý. Nếu là một người tu hành bình thường làm loạn giống cậu, sớm không biết đã chết bao nhiêu lần, không biết xương chôn ở đâu, nhưng anh vẫn nhảy nhót như thường, làm gì có chuyện gì, không thể không nói, đây cũng là bản lĩnh duy nhất của cậu.”
Tần Dương nghe Mạc Vũ nói vậy thì cũng không nhịn được cười một trận.
Hắn đọc tiểu sử của tông chủ Ẩn môn các triều đại trước đây, hình như so sánh thì quả thật không có ai gây nhiều chuyện phiền phức như vậy. Dù gì các tông chủ môn phái trước đây đều hoạt động ở Hoa Hạ, không thấy tăng thì cũng nể mặt Phật, cũng sẽ không xúc phạm nhiều môn phái lớn. Nhưng Tần Dương đã bay khắp thế giới, đắc tội toàn là cường giả của các nước trên thế giới, thậm chí nhiều cường giả tôn quý.
Nghĩ lại thật khiến người ta đau đầu, dù gì bây giờ Tần Dương cũng tránh niết bàn, có quỷ mới biết người của niết bàn lúc nào mới nhớ ra hắn, rồi mới ra tay với hắn …..
P / S: Hôm nay sinh nhật mẹ vợ, một nhóm người thân, uống hơi choáng, chương ba ngày mai tôi sẽ làm bù.