Chương 1973: Ông tưởng sư phụ tôi cũng giống ông hả?
Tần Dương và Mạc Vũ trò chuyện một lúc, thì ra trong lòng vốn là tức giận đã bình tĩnh lại.
Tuy sư phụ thật sự không mạnh bằng sư ông, nhưng tấm lòng rộng rãi của ông ấy lại khiến Mạc Vũ rất kính phục.
Đổi lại là Tần Dương cũng không thể bình tĩnh giống ông ấy như vậy.
“Vậy người nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước. Ngày mai lại tới thăm người.”
Mạc Vũ mỉm cười: “Bây giờ con là người bận rộn, cứ lo chuyện của mình đi. Không cần tới thăm mỗi ngày. Ở đây có sư nương của con, còn có điều dưỡng, con không cần lo.”
Tần Dương mỉm cười: “Không sao, bây giờ tụi con cũng đào tạo ban ngày. Buổi tối cũng không làm gì.”
Nụ cười trên mặt của Mạc Vũ lại giãn rộng: “Thật không ngờ con lại muốn thành một diễn viên điện ảnh, thành một minh tinh nổi tiếng ……”
Tần Dương cười ha ha: “Đâu không phải cũng vì quay một bộ phim về người tu hành đó sao? Tình hình đặc biệt, con định cũng chỉ đóng vai chính trong phim này. Series bộ phim “Siêu phàm” có thể có khách mời, những người khác con sẽ không lo. Con không có nhiều thời gian như vậy. Có thời gian, con thà ở nhà, tĩnh tâm tu hành, hoặc làm bác sĩ giúp mọi người khám bệnh .........”
Mạc Vũ tán thành nói: “Y thuật của con bây giờ đã rất lợi hại. Hơn nữa con còn học được rất nhiều điều từ các bác sĩ phù thủy ở Đạt Ốc. Nếu thông hiểu đạo lý, y thuật của con có thể vượt qua ta, nhưng điều này rất cần thực tế. Nếu con có thời gian thì giúp mọi người chữa bệnh là chuyện tốt. Một là rèn luyện y thuật của bản thân. Hai là cũng cứu mạng người, coi như tạo phước.
Tần Dương mỉm cười đáp lại: “Chờ con bận hết khoảng thời gian này, con sẽ tới bệnh viện khám bệnh. Ừm, hy vọng không gây thêm phiền phức mới.”
Mạc Vũ cũng bị lời Tần Dương nói chọc cười. Nhưng ông ấy biết tính cách của đệ tử mình. Tuy quả thật không chủ động đi tìm phiền phức, nhưng cây to gió lớn, cộng thêm tính cách của hắn lại là người nhiệt tình, giúp người này người kia. Mấy năm nay không ít người bị khiêu khích, nếu không phải Tần Dương có bản lĩnh, e là đã khiến bản thân chịu khổ rồi.
Nói gì mà không gây thêm phiền phức mới, Mạc Vũ cũng không thoải mái ……
Thứ gọi là phiền phức, không chỉ bạn không đi tìm nó, nó cũng sẽ tự tới tìm bạn!
Tần Dương rời khỏi bệnh viện, về nhà. Lúc đỗ xe xong, đúng lúc đi vào phòng, điện thoại của hắn đột nhiên reo lên. Hắn cầm lên xem, là một số điện thoại lạ.
Tần Dương nghe máy: “Alo, cho hỏi ai gọi vậy ạ?”
“Lục Thiên Sinh.”
Giọng lạnh lùng của Lục Thiên Sinh trong đầu dây bên kia vang lên: “Tên nhóc nhà cậu giỏi lắm. Một tin Weibo đã giẫm tôi dưới chân ……”
Tần Dương dừng bước, hắn nhướng mày: “Nhưng đây chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi. Nếu không phải ông làm mấy chuyện hèn hạ, tôi làm gì phản đòn như thế?”
Lục Thiên Sinh cười khẩy: “Tôi đánh bại Mạc Vũ lẽ nào không phải là sự thật?”
Tần Dương ngược lại châm biếm: “Lẽ nào những gì tôi nói đều là giả?”
Lục Thiên Sinh bên kia cũng nghẹn lời, trong ống nghe xuất hiện một khoảng trống tạm thời, vì những gì Tần Dương nói cũng là sự thật, vốn không phải bịa đặt. Nhưng chính vì như vậy, Lục Thiên Sinh mới nổi trận lôi đình, vì tin Weibo này, với sự nổi tiếng của Tần Dương, Lục Thiên Sinh bỗng chốc trở thành vai phản diện đại BOSS trong phim điện ảnh, bị vô số người mắng chửi ……
“Tên nhóc cậu đúng là mồm mép lợi hại. Cậu không sợ tôi xử lý cậu, đừng tưởng bên cạnh cậu có cường giả tôn quý thì tôi không cách nào động vào cậu!”
Tần Dương không hề tỏ ra yếu ớt: “Ông đã bốn mươi mấy rồi, còn là người xuất sắc trong giới tu hành một thời. Ông cũng không xấu hổ nói ra mấy lời này, có bản lĩnh thì ông ức hiếp sư ông của tôi đi!”
Dáng vẻ hung hăng của Lục Thiên Sinh lại bị đơ ra, MD, miệng của tên nhóc này sao lại độc như thế giống như con dao vậy, lúc trước sao ông ta không thấy vậy?
Đúng là đáng ghét!
Tần Dương biết Lục Thiên Sinh là người có nội tâm kiêu ngạo, người giống ông ta, thật sự đích thân ra tay đối phó với mình sao?
Tuy nói là kiêu ngạo, quả thật là một từ mang nghĩa xấu, nhưng những người kiêu ngạo thường rất nguyên tắc, vì lòng kiêu hãnh bên trong của ông ta không cho phép mình làm những việc có hại cho lòng kiêu hãnh đó.
“Sư phụ cậu bây giờ thế nào, có phải tức sắp ói ra máu không?”
Tần Dương cười mỉa: “Ông không cần lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, sư phụ tôi không giận chút nào.”
“Không giận?”
Lục Thiên Sinh rõ ràng không tin, ông ta cười mỉa: “Cậu đang vờn tôi đấy à. Ông ta chẳngqua bây giờ không cách nào đánh bại tôi, hoàn toàn pó tay nên mới nói vậy thôi. Lần trướ ông ta thắng tô, lần này bị tôi sỉ nhục như vậy, ông ta không tức ư?”
Tần Dương thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi. Ông là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Ông lại không thèm tin, lúc nãy tôi mới từ bệnh viện đi ra. Sư phụ tôi còn nói chuyện tôi đăng trên Weibo là dư thừa. Ông ấy cơ bản không có tức giận, cũng không quan tâm người khác nói gì. Ông ấy thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa …….”
“Không thể nào!”
Lục Thiên Sinh thét lên cắt ngang lời của Tần Dương, giọng điệu của ông ta tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ: “Ông ta làm sao có thể không tức giận? Ông luôn luôn thắng, ông ta thua, thua thê thảm như vậy, bị sĩ nhục như thế, sao lại có thể không tức giận?”
Tần Dương cười khẩy: “Ông tưởng sư phụ tôi cũng giống ông hả?”
Tần Dương lặp lại cuộc đối thoại giữa mình và sư phụ, cuối cùng hắn cười mỉa: “Trong lòng ông cảm thấy thế nào, có phải đột nhiên cảm thấy mình cố chấp bao nhiêu năm qua là điều không cần thiết phải không? Trong lòng không có cảm giác háo hức thắng lợi và thành tựu phải không?”
Lục Thiên Sinh ở đầu dây bên kia im lặng nửa ngày, giọng nói trở nên kỳ lạ: “Những gì cậu nói là thật hả?”
Tần Dương nói: “Có lẽ tôi sẽ gạt ông. Nhưng tôi sẽ dùng danh nghĩa của sư phụ để gạt ông sao? Hơn nữa, gạt ông thì tôi có ích gì.”
Lục Thiên Sinh chau mày, suy nghĩ cuộc đối thoại lúc nãy, giống như mình đã thành công khiêu khích Lục Thiên Sinh, nhưng không biết lão già này phản ứng thế nào, có khi nào lại phát điên nữa không?
Tần Dương thật ra cũn biết chọc tức Lục Thiên Sinh thì không phải là một kết quả tốt. Dù gì Lục Thiên Sinh bây giờ là chí tôn không có địch thủ, giống như quả bom sẽ nổ bất cứ lúc nào, nhưng Tần Dương nghe hơi thở dài của Lục Thiên Sinh, hắn cảm thấy khó chịu nếu không khiêu khích ông ta.
Hơn nữa, lẽ nào còn phải nén giận với Lục Thiên Sinh ư?
Nhưng Tần Dương cũng không phải quá lo, cho dù Lục Thiên Sinh có oán hận sư phụ ra sao, cùng lắm cũng đánh gãy tay chân của sư phụ trút giận, Khang Huy và Hà Tú cũng bị đánh ngất, vốn không cố tình làm họ bị thương. Lục Thiên Sinh dĩ nhiên cũng sẽ không vì lời nói của mình mà ra tay với mình hay những người bên cạnh mình.
Vẫn là câu đó, sự kiêu ngạo trong xương cốt của Lục Thiên Sinh, ông ta sẽ không coi thường khi làm một người xấu.
“Về rồi hả?”
Tần Dương mỉm cười: “Ừm, đi bệnh viện một chuyến.”
Hàn Thanh Thanh quan tâm hỏi han: “Sức khoẻ của chú Mạc sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, còn lại thì từ từ điều dưỡng …..”
Hàn Thanh Thanh gật đầu: “Ngày mai tôi nấu chút canh qua cho chú ấy.”
Tần Dương mỉm cười: “Được!”
Hàn Thanh Thanh để sách trong tay xuống và cười nhẹ: “Phải tới đoàn phim sao?”
Tần Dương cười ha ha: “Ừm, sắp rồi, cô có muốn đi chơi chung không?”