Chương 1984: Phá hủy tất cả, nuốt chửng tất cả
Tần Dương đột ngột từ trên giường ngồi dậy, chống một tay xuống, cả người đi thẳng đến bên cửa sổ.
Rõ ràng hẳn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của một người đàn ông, âm thanh cao vút mà ngắn ngủi, tràn đầy sự tuyệt vọng và hoảng hốt, tiếng hét đó đột nhiên im bặt thì chắc chỉ có một kết quả.
Đã chết!
Khách sạn của Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cách bờ biển khoảng một hai trăm mét, phòng của Tần Dương hướng thẳng ra biển, thế nên hắn ngay lập tức đã nhìn thấy con quái vật to lớn kia.
Mặc dù ánh đèn cũng không thể chiếu sáng toàn bộ mặt mũi của nó, nhưng tám chiếc chân đầy lông và hai chiếc kìm khổng lồ đang vung vẩy đã chỉ ra thân phận của thứ này.
Đó là một con cua biển khổng lồ!
Ngay khi Tần Dương nhìn thấy con cua biển này thì con cua biển cao bằng mấy tầng nhà đã di chuyển đến trước khách sạn.
Khách sạn này chặn đường đi của nó, tính tình con cua biển này tất nhiên không được tốt đẹp gì. Nó giơ hai chiếc kìm to lớn hung hăng đập xuống, hai chiếc kẹp khổng lồ mang theo tiếng rít hung hăng đập vào mái nhà.
Mái nhà sụp đổ ngay lập tức, bê tông cốt thép cũng không ngăn cản được sức mạnh của con quái vật khổng lồ này, một khu bị nó đánh thủng một mảng lớn.
Toàn bộ khách sạn rung chuyển dữ dội, như thể có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Con cua biển to lớn hai mắt đỏ rực, không ngừng vung vẩy đôi kìm. Khách sạn này vốn dĩ cũng không cao, chỉ có sáu bảy tầng, bây giờ lại bị quái vật oanh tạc như vậy thì lập tức thủng lỗ chỗ. Vô số hành khách bị dã thú đập chết, cũng không ít người bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Khách sạn sụp đổ ầm ầm, giống như ngày tận thế sắp đến.
Khi Tần Dương nhìn thấy con cua biển lại bắt đầu vung chiếc càng khổng lồ của mình lên thì nhanh chóng cầm kiếm Thanh Diệt, sau đó cả người trực tiếp đụng vào vách tường bên cạnh.
"Rầm!"
Bức tường bị Tần Dương đập vỡ, cả người hắn đầy bụi đất, vọt sang phòng Văn Vũ Nghiên bên cạnh.
Ban ngày Văn Vũ Nghiên và Tần Dương đi chơi, thế nên lúc này đã mệt mỏi rã rời, đang ngủ say thì bức tường bỗng nhiên bị vỡ tung. Văn Vũ Nghiên bừng tỉnh, cô mở to mắt nhìn bóng đen lao đến như một cơn gió, theo bản năng hét lên một tiếng.
"Là tôi, Tần Dương!"
Tần Dương khẽ lên tiếng, sau đó cũng không kịp giải thích mà xông lên kéo Văn Vũ Nghiên khỏi giường, ôm lấy cô rồi lao về phía cửa sổ.
Văn Vũ Nghiên nghe được giọng nói của Tần Dương thì lập tức bình tĩnh lại. Cô ôm lấy cổ Tần Dương để không bị ngã, đồng thời nhanh chóng hỏi lại: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Văn Vũ Nghiên vừa hỏi câu này thì Tần Dương đã chạy tới ban công, sau đó mũi chân điểm nhẹ lên ban công, cả người như một con chim, lao về phía xa với tốc độ nhanh nhất.
Tần Dương chạy không bao xa thì gọng kìm của con cua biển khổng lồ lại đập xuống, phòng mà Tần Dương và Văn Vũ Nghiên vừa ở nổ tung, lập tức biến thành một cái hố lớn.
Văn Vũ Nghiên nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Quái vật khổng lồ!
Ban ngày Văn Vũ Nghiên cũng được chứng kiến cuộc săn mồi của quái thú, lúc này cô lập tức lấy lại tinh thần. Con quái thú mà hồi sáng hai người gặp được đã lao lên khỏi mặt biển để tấn công thành phố!
Tần Dương không dám ở trong phòng, bởi vì hắn căn bản không dám xác định một giây tiếp theo chiếc càng của con quái vật đó có đập từ trên cao xuống không. Chỉ một vết cắt có thể lập tức chia cắt mái nhà và sân thượng, một cái chân cũng xuyên qua được người. Thế nên không ai dám chắc một giây sau khách sạn có bị sập hay không, mọi người có bị chôn vùi dưới lòng đất hay không.
Tần Dương chạy dọc theo lan can, như thế không những có thể tránh xa con quái vật đó mà còn có thể nhờ khách sạn che khuất bóng dáng của mình. Tần Dương không muốn bị con quái vật này để ý tới. Không cần phải nói, đối phương chỉ cần một đập có thể phá hủy khách sạn, vậy thì cũng có thể ước lượng được sức mạnh của một đòn này.
Tần Dương không dám chắc chí tôn cường giả có thể đối chọi được với sức mạnh này hay không, dù sao thì chí tôn cường giả cũng có nguồn sức mạnh tương đương, một đấm cũng có thể đập tan cả một tòa nhà. Nhưng mà bây giờ ở đây không có chí tôn cường giả!
Mặc dù trong tay Tần Dương có kiếm Thanh Diệt, nhưng hắn vẫn không dám ra tay. Thứ nhất là do hắn không nắm chắc phần thẳng. Lúc trước ở trại huấn luyện chí tôn, phải cần đến hai chí tôn cường giả với có thể khống chế được con quái thú biết bay, Tần Dương cảm thấy sức lực của một mình mình chưa chắc đã có thể chém chết con quái thú này. Thứ hai là do Văn Vũ Nghiên còn đang ở bên cạnh hắn, hắn làm sao có thể chiến đấu mà để mặc Văn Vũ Nghiên, không quan tâm đến an nguy của cô được?
Thứ Tần Dương nhìn thấy không chỉ là con cua biển khổng lồ mà còn là vạch đen bao trùm phía sau. Nghĩ đến chuyện có vô số sinh vật biển khác nhau có thể lên bờ rồi tràn vào đất liền, giống như châu chấu vượt biên, số lượng đó chỉ cần nghĩ một chút đã cảm thấy cả da đầu tê dại.
Quá nhiều!
Toàn bộ đường ven biển đã bị các loại sinh vật lấp đầy, những sinh vật này có kích thước nhỏ hơn con cua biển kia rất nhiều. Có một số giống như chó hoang, một số lại giống như mãng xà, có cả một số giống như trâu, như voi... Kích thước như thế này để Tần Dương giết hoàn toàn không khó, nhưng cái mảng đen kịt kia thì đủ để nuốt chửng tất cả mọi thứ ngăn cản nó!
Con cua biển tức giận phá hủy khách sạn tạo thành một vụ thảm án. Sau đó nó không hề dừng lại, trong cổ họng phát ra một âm thanh rất lớn, giống như một tiếng gầm giận dữ. Nó bước tám cái chân còn cứng hơn cả bê tông sắt thép băng qua khách sạn, lao thẳng về phía tháp truyền hình ở trung tâm thành phố, theo sau nó là vô số sinh vật biển khác. Vạch đen trên bờ biển không ngừng lan rộng ra, nuốt chửng bất cứ thứ gì trên đường đi.
Thực sự giống như châu chấu vượt biên, hoang tàn!
Ngay khi con cua khổng lồ rời đi, Tần Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm Văn Vũ Nghiên chạy về phía bên trong. Mặc dù đang ôm Văn Vũ Nghiên nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh hơn những sinh vật biển kia một chút. Dù sao đây cũng là trên đất liền chứ không phải dưới nước, những thứ đó lên bờ thì tốc độ giảm đi rất nhiều.
Một số sinh vật có thể di chuyển trên bờ, nhưng cũng có nhiều con không thể rời khỏi mặt biển. Những sinh vật đó chen chúc trên đường ven biển, không ngừng quẫy đạp, dường như muốn thoát ra khỏi mặt nước để tiến vào bờ.
Tần Dương ôm Văn Vũ Nghiên chạy một lúc, bỏ xa đám sinh vật biển đang đuổi theo phía sau. Hắn nhìn theo bóng dáng to lớn của con cua đang chạy lung tung trước mặt, thấp giọng nói: "Chúng ta đi theo nó!"