Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1974 - Chương 1985: Giết Để Xông Ra!

Chương 1985: Giết để xông ra!
 

Lựa chọn của Tần Dương không sai, bởi vì con cua biển kia đang hướng về phía trung tâm thành phố. Nhìn theo hướng đi của nó thì chắc chắn là đi thẳng một đường. Tần Dương có lẽ nó có mục đích, hoặc là nói có một nơi nào trong thành phố đã thu hút nó.

Nó là kẻ đứng đầu, những sinh vật biển sau lưng cũng đi theo bước chân của nó, chỉ khác một điều là những sinh vật biển đó giống như thủy triều lướt qua, càn quét tất cả mọi thứ có thể ăn được, công kích tất cả các đối tượng có thể hành động.

Tần Dương chạy đến chỗ rẽ khách sạn, đám sinh vật kia đã bắt đầu xuyên qua những lỗ hổng để lao vào khách sạn đã sụp đổ. Khách du lịch và nhân viên khách sạn không ngừng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết. Dù sao thì cũng là nửa đêm, tất cả mọi người đều đang ngủ say, chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần để hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì đã không kịp chạy trốn nữa rồi.

Tần Dương không phải chúa cứu thế. Hắn thậm chí còn không dám chắc mình có thể thoát thân, làm gì có thời gian quan tâm đến những người khác nữa chứ?

Khi Tần Dương ôm Văn Vũ Nghiên chạy đi còn không kịp thông báo cho Triệu Mân. Nhưng dựa vào năng lực của Triệu Mân, nhìn thấy tình hình không thích hợp thì chạy trốn cũng không khó khăn gì.

Tốc độ của cua biển khổng lồ rất nhanh, gặp tòa nhà nào chặn đường thì trực tiếp phá hủy. Nơi này là bờ biển, các tòa nhà cũng không tính là cao, thế nên nó nhanh chóng lao đi, hướng về phía tháp truyền hình.

Tần Dương đi theo sau con cua biển, khi định lao ra khỏi hòn đảo thì lại rẽ sang một hướng khác. Tuy nhiên, vừa đi được một đoạn thì Tần Dương đã dừng bước.

Vị trí của Tần Dương và những người khác là ở gần biển, vị trí này có hình lồi lõm , giống như vùng đất này là một bàn tay thì vị trí đó là một ngón tay giơ lên. Tần Dương còn chưa kịp chạy dọc theo hướng từ ngón tay lên đến lòng bàn tay thì vô số sinh vật biển từ vòng tay đã tràn ra chặn hết đường lui, đồng thời xới tung mảnh đất này lên.

Tần Dương nhìn xung quanh vài lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Con đường phía trước có vô vàn sinh vật biển khác nhau, chúng đã hoàn toàn phong tỏa toàn bộ khu vực. Đám sinh vật biển giống như một làn thủy triều đen tràn ra khỏi trung tâm, bao vây tất cả.

Văn Vũ Nghiên mặc dù đang bị sốc vì những chuyện vừa rồi nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh và tỉnh táo. Cô biết rõ chỉ cần có Tần Dương ở bên cạnh thì cô sẽ được an toàn, anh nhất định bảo đảm an toàn cho cô.

"Phía trước hết đường rồi, làm sao bây giờ?"

"Giết để xông ra!"

Tần Dương thấp giọng đáp một câu, sau đó nhanh chóng đặt Văn Vũ Nghiên xuống đất, cởi bộ đồ ngủ đang mặc, cuộn lại theo chiều ngang rồi tùy tiện ném lên.

"Keng!"

Kiếm Thanh Diệt ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe lên,chiếc áo ngủ lập tức bị tách thành nhiều mảnh.

Tần Dương tra kiếm vào vỏ, sau đó ngồi xuống: "Nằm sấp trên lưng tôi, vòng tay ôm lấy cổ tôi!"

Văn Vũ Nghiên không hỏi nhiều, trực tiếp leo lên lưng Tần Dương, ôm lấy cổ hắn. Tần Dương ngồi xổm trên mặt đất, cầm những mảnh vải kia buộc lại thành một sợi dài. Hắn buộc chặt Văn Vũ Nghiên vào lưng mình, sau đó đứng lên, khom người xoay thử một chút để đảm bảo Văn Vũ Nghiên đã được buộc chắc, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến động tác của mình.

Vì Tần Dương buộc Văn Vũ Nghiên mất chút thời gian, thế nên đám sinh vật biển bên trong đã bắt đầu lao về phía hắn.

Tần Dương rút kiếm ra lần nữa, chủ động vọt tới hướng đám sinh vật biển.

Đám sinh vật biển này cái gì cũng có, các phương thức công kích cũng thiên biến vạn hóa, không chỉ có những con cua có lớp vỏ cứng rắn và móng vuốt sắc nhọn mà còn cả rắn biển, bạch tuộc và những loài phun chất lỏng kì lạ. Chúng gầm thét lao vào Tần Dương, trong mắt bọn chúng, Tần Dương chính là thức ăn.

Trước mặt Tần Dương lúc này đang là một con cua cao ít nhất một mét, nó đang vung vẩy chiếc càng to lớn về phía Tần Dương. Tần Dương vung kiếm lên, chiếc càng cứng như gọng kìm lập tức đứt lìa. Không đợi nó có phản ứng gì, Tần Dương đã đạp cho nó một cái.

Con cua bị Tần Dương đánh bay ra ngoài, Tần Dương tiếp tục bước đi, cả người giống như súng đã lên nòng mà chạy về phía trước. Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm vỏ che chở Văn Vũ Nghiêm sau lưng, giống như một cố xe tăng không ngừng lao về phía trước.

Thỉnh thoảng cũng có các đòn tấn công rơi lên người Tần Dương, nhưng Tần Dương xương cốt cứng rắn, nội lực cũng không tồi. Ngay cả vũ khí của các tu hành giả cũng khó có thể làm hắn bị thương thì những sinh vật biển này dù kích thước có lớn cũng chỉ như trâu như hổ mà thôi, làm sao có thể làm hắn bị thương được?

Cũng có thể là do Tần Dương xương cốt cứng cáp nên mới không thèm để ý đến những công kích đó. Nếu là những người tu hành khác bị bao vây như thế này, nếu muốn thoát ra cũng khó, căn bản giết bao nhiêu cũng không được. Luôn có một thời điểm mà nội khí dùng sạch sẽ, đó chính là thời điểm ngươi chết!

Tần Dương cởi áo làm dây, nửa thân trên trần trụi. Thỉnh thoảng lại có máu tươi phun lên người hắn, chẳng mấy chốc cả người hắn đã đầm đìa máu tươi, nhìn qua giống như mới từ địa ngục đi ra, cả người tràn ngập sát khí.

Mặc dù đánh giết để thoát ra thế này vô cùng khó khăn, nhưng Tần Dương vẫn làm được. Thay vì ở lại đối mặt với những nguy hiểm không rõ thì Tần Dương lựa chọn giết ra ngoài khi mọi chuyện mới bắt đầu. Ai mà biết lần tập kích này có ý nghĩa gì chứ?

Tất nhiên là Tần Dương tin tưởng quân đội Nhật Bản sẽ nhanh chóng đến đây và giết sạch đám sinh vật biển có ý định xâm lấn đất liền này. Hắn cũng tin bọn họ nhất định sẽ chiến thắng, dù sao thì vũ khí mà nhân loại nắm trong tay cũng có uy lực vô cùng to lớn, đám sinh vật biển này căn bản không có cơ hội phản kháng. Chẳng qua là đám sinh vật biển này đã xâm nhập vào thành phố rồi, chỉ sợ lần này sẽ có thương vong nặng nề.

Tần Dương không dám ở lại đây vì vị trí mà đám sinh vật biển tụ tập sẽ là mục tiêu của quân đội. Có trời mới biết bọn họ sẽ ném xuống đây thứ vũ khí lợi hại gì, xác suất làm những người ở đây bị thương vô cùng cao.

Văn Vũ Nghiên tựa trên lưng Tần Dương, trợn mắt nhìn đám sinh vật hỗn loạn như thủy triều, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở trong một tình cảnh đáng sợ như thế này. Nếu như không phải Tần Dương ở bên cạnh thì chắc là cô đã chết không toàn thây từ lâu rồi.

Máu cũng bắn lên người cô, thậm chí còn văng lên mặt. Mùi máu tanh làm cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến Tần Dương đang liều mạng chém giết nên cố cắn chặt môi lại, vùi mặt mình vào vai Tần Dương, ngửi mùi hương trên người Tần Dương...
Bình Luận (0)
Comment