Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1975 - Chương 1986: Sự Cấp Tòng Quyền (*)

Chương 1986: Sự cấp tòng quyền (*)
 

(Trong trường hợp khẩn cấp thì phải xử lý mọi chuyện một cách linh hoạt, không để ý đến tiểu tiết, vì mục đích chung mà cố gắng làm cho mọi chuyện tốt hơn)

Từ trước đến nay, Tần Dương chưa từng nhìn thấy nhiều sinh vật biển như vậy. Hắn giống như một mũi tên được bắn ra, một đường chém giết, cuối cùng cũng rời được vị trí ngón tay. Tần Dương cả người đều là máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

Hắn đưa tay lau đi vết máu trên mặt, cất bước tiếp tục hướng về phía trước, đồng thời quay đầu lại hỏi: "Cô không sao chứ?"

Văn Vũ Nghiên nhanh chóng trả lời: "Tôi không sao, bây giờ chúng ta đi đâu thế?"

"Rời xa con cua biển khổng lồ kia, có thứ gì trong thành phố đang thu hút nó, hơn nữa quân đội cũng sẽ được điều động đến sớm thôi. Bọn họ nhất định sẽ xây dựng một phòng tuyến để ngăn chặn những sinh mặt xâm chiếm này. Nhưng mà đối với chúng ta mà nói thì tốt hơn hết là tránh xa nơi này càng xa càng tốt."

Văn Vũ Nghiên quay đầu nhìn lại, lo lắng hỏi: "Không biết Triệu Mân bây giờ thế nào rồi?"

Tần Dương trầm giọng trả lời: "Cô ấy là một người có năng lực rất cao, chỉ cần không đụng phải con cua kia thì hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân."

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Mặc dù cô vẫn lo lắng cho Triệu Mân nhưng cô cũng hiểu được, trong tình huống nguy cấp như thế này, Tần Dương dẫn theo cô xông ra ngoài đã không dễ dàng gì rồi. Hơn nữa, đúng như Tần Dương nói, năng lực của Triệu Mân rất cao, cho dù không so được với Tần Dương nhưng khả năng tự bảo vệ mình chắc là không vấn đề.

Tần Dương chạy nhanh về phía trước, tránh xa tháp truyền hình, vừa chạy vừa quay đầu theo dõi động tĩnh của con cua kia.

Con cua kia đi qua thành phố, không biết phá hủy bao nhiêu ngôi nhà thì cũng đã tới được tháp truyền hình cao nhất. Nó vung chiếc kìm của mình lên đâm thẳng vào tòa tháp. Ngọn tháp cao ngất lập tức lung lay, nghiêng dần rồi cuối cùng sụp đổ.

Sau khi tháp truyền hình sụp đổ, con cua đi xung quanh vài vòng, đôi mắt to lồi ra ngoài, ánh mắt dữ tợn, lạnh lùng và hơi mê man.

Phá tháp xong thì nó không tiếp tục tiến vào thành phố nữa mà bắt đầu đi vòng quanh, tấn công dân chúng đang chạy trốn, kẹp lấy họ rồi cho vào miệng mình.

Nó đói bụng!

Nó đang ăn!

Đội quân sinh vật biển mãnh liệt như thủy triều đi theo sau con cua cũng hướng về phía tháp, tất cả đều cảm thấy hỗn loạn ngắn ngủi, bởi vì âm thanh kích thích bọn chúng đã biến mất!

Sau giây phút hỗn loạn ngắn ngủi thì đám sinh vật biển này đang tụ tập lại đột nhiên vỡ tung ra lũ lụt, tất cả biến thành vô số giọt nước, lan rộng ra toàn thành phố, thậm chí bọn chúng còn bắt đầu đánh giết lẫn nhau.

"Rầm rầm rầm!"

"Bùm!"

Tiếng đạn bắn dồn dập và tiếng lựu đạn vang lên trên các con đường trong thành phố. Mặc dù đám sinh vật biển này to lớn hơn bình thường nhưng chúng cũng không thể so sánh được với con cua kia, có thể lập tức phá hủy một công trình được gia cố vô cùng chắc chắn.

Đám sinh vật biển này không thể di chuyển ngang qua các tòa nhà như con cua kia, chúng phải men theo các con đường, tiến vào các ngõ hẻm rồi đến những nơi đã được mở cổng sẵn để chờ đón con mồi. Chẳng bao lâu, quân đội Nhật Bản đã bày trận sẵn sàng, tiếp đó xảy ra một cuộc chiến đấu mãnh liệt.

Trước đó cũng đã từng có mấy vụ quái vật tấn công các thành phố trên thế giới, trước mắt những con quái vật này đều đang lẩn trốn, thế nên các quốc gia đều đã âm thầm lên kế hoạch cho những cuộc tấn công tương tự. Lần này xảy ra chuyện, quân đội nhanh chóng hành động.

Lực lượng thiết giáp tấn công, máy bay chiến đấu hỗ trợ vũ trang, lao vút về phía bên này.

Khi trong thành phố đang ngập tràn khói lửa thì Tần Dương đã đưa Văn Vũ Nghiên lùi ra sau, đứng tại một chiếc đài phun nước.

Tần Dương cởi dây buộc để Văn Vũ Nghiên ngồi xuống đất: "Cô ổn định tinh thần một chút, tôi đi rửa sạch máu trên người, dáng vẻ này của tôi quá đáng sợ, dễ gây hiểu lầm."

"Ừ."

Văn Vũ Nghiên mím môi, thấp giọng trả lời, sau đó cũng ngồi bên cạnh đài phun nước rửa mặt. Trên người cô có không ít máu, nhưng mà nếu so với Tần Dương thì không tính là gì, bởi vì Tần Dương dùng thân thể mình chặn lại cho cô.

Những gì đêm nay Văn Vũ Nghiên trải qua có lẽ là chuyện mà cả đời cô chưa từng nghĩ đến. Mặc dù từ đầu đến cuối chỉ là bị sợ hãi chứ không có nguy hiểm nhưng đối với cô mà nói cũng là một sự ảnh hưởng rất lớn.

Cô nằm trên lưng Tần Dương, tình hình lúc đó vô cùng khẩn cấp, cô cũng không có cảm giác gì. Bây giờ tỉnh táo lại thì trong lòng lại dâng lên bao nhiêu cảm xúc phức tạp, dù sao thì cô cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, bên trong không mặc gì cả. Vậy mà bị Tần Dương ôm chạy một lúc, rồi lại nằm sấp trên người anh thật lâu...

Tâm trạng của Văn Vũ Nghiêm rất phức tạp, nhưng cô chắc chắn sẽ không nhắc lại chuyện này. Dù thế nào đi nữa, Tần Dương đã cứu tính mạng của cô, hơn nữa quan hệ của hai người cũng hơi đặc thù. Văn Vũ Nghiên hoàn toàn không trách Tần Dương, đạo lý sự cấp tòng quyền này cô vẫn hiểu.

Tần Dương nhảy vào trong đài phun nước, rửa sạch máu trên người, sau đó đi tới bên cạnh Văn Vũ Nghiên. Nhìn thấy những vệt máu bắn trên bộ váy ngủ của Văn Vũ Nghiên, còn cả vạt áo bồng bềnh mỗi khi gió thổi qua, sắc mặt Tần Dương hơi vi diệu.

"Đi thôi, trước tiên tìm cái gì để mặc, sau đó liên hệ với Chung Đại Hồng. Nhìn tình hình này thì có lẽ đám sinh vật biển kia sẽ bị chặn ở phía đài truyền hình. Công ty của cô ở phía khác chắc là không bị ảnh hưởng gì, cũng gọi là trong họa có phúc."

Sắc mặt Văn Vũ Nghiên không được tốt, hạng mục lần này của tập đoàn Thiên Bác sợ là vì chuyện sinh vật biển lần này mà có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mà chuyện này cũng giống như thiên tai, không có cách nào đoán trước được.

"Được thôi."

Hai người đi một đoạn, Tần Dương nhìn thấy ban công ngôi nhà phía trước treo rất nhiều quần áo thì nói nhỏ: "Chờ đã."

Không lâu sau, Tần Dương ôm mấy bộ quần áo trở về, một chiếc áo sơ mi đơn giản và hai chiếc quần đùi.

"Thay đồ đã."

Hai người thay quần áo trong bóng tối ở ven đường, lúc đi ra, gương mặt Văn Vũ Nghiên đã tự nhiên hơn rất nhiều.

"Đi thôi!"

Hai người đi thêm một đoạn thì mượn điện thoại của người đi đường gọi cho Chung Đại Hồng. Một lát sau, Chung Đại Hồng lái xe xuất hiện trước mặt hai người.

"Văn tổng, cảm ơn trời đất, cô không làm sao. Vừa rồi tôi lo gần chết, biết được hai người đến đó du lịch..."

"Chúng tôi không sao, tình hình công ty sao rồi?"

Vẻ mặt Chung Đại Hồng hơi căng thẳng: "Tạm thời không có chuyện gì, tôi đã sắp xếp người gọi điện cho người nhà của các nhân viên xem có nhận được thông tin gì không. Mặc dù bây giờ chúng ta chắc là không làm được gì nữa nhưng mà tôi vẫn muốn chuẩn bị một chút, chờ đến khi đám quái vật kia rút lui thì có thể làm chút gì cho bọn họ..."
Bình Luận (0)
Comment