Chương 1987: Không phải thiên tai, đây là nhân họa!
"Triệu Mân, cô đang ở đâu?"
Văn Vũ Nghiên cầm điện thoại của Chung Đại Hồng gọi điện cho Triệu Mân. Thấy cuộc gọi nhanh chóng được kết nối thì cả Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đang ở dưới hầm, chủ tịch, cô không sao chứ? Lúc tôi đến phòng của cô thì cô đã được Tần tiên sinh đưa đi rồi..."
"Tôi không sao, tôi đã về đến thành phố, bây giờ nơi cô đang ở đã bị sinh vật biển chiếm cứ rồi, cô nhất định phải cẩn thận!"
"Chủ tịch, cô cứ yên tâm, tầng hầm đã khóa, tôi ở đây không có vấn đề gì."
Tần Dương nhận lấy điện thoại: "Tôi là Tần Dương, bây giờ Nhật Bản đã điều động quân đội tới, tôi đoán chừng họ sẽ nhanh chóng tung những đòn tấn công tàn khốc vào khu vực đó. Cô cứ trốn trong hầm đừng ra, chờ khi nào đám sinh vật biển kia rút lui toàn bộ thì tôi sẽ thông báo cho cô ra ngoài."
"Tôi hiểu rồi!"
"Nếu có chuyện gì thì hãy gọi đến số điện thoại này."
"Được!"
Tần Dương cúp điện thoại, quay đầu an ủi: "Không sao đâu, chờ khi đám sinh vật biển đó trở về biển cả thì cô ấy có thể đi ra. Dù sao thì cho dù quân đội có tấn công khu vực kia thì cũng nhất định tránh những tòa công trình kiến trúc để không làm tổn hại đến con người. Ở đó có khả năng còn những người khác sống sót, Triệu Mân không phải người duy nhất trốn dưới tầng hầm. Trừ con cua có sức công phá lớn kia ra thì trốn sau xi măng cốt thép vẫn là tốt nhất."
Văn Vũ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Hi vọng cô ấy không sao."
"Sẽ không có chuyện gì đâu."
Văn Vũ Nghiên và Tần Dương được Chung Đại Hồng đưa về nhà. Dù sao thì lúc này ở bên ngoài vô cùng hỗn loạn, khi hai người vừa xuống xe thì quân đội đã bắt đầu phát động tấn công.
Bởi vì con cua to lớn đứng giữa những tòa nhà không cao cho lắm nên nhìn nó không khác gì một ngọn hải đăng di động, toàn bộ thành phố đều có thể nhìn thấy nó.
Súng máy hạng nặng bắt đầu nã đạn lên người nó, nhưng những viên đạn không thể nào xuyên qua được lớp vỏ cứng của con cua. Chỉ đến tận khi máy bay chiến đấu và xe tăng đại bác vào cuộc thì mới có thể khống chế được nó.
Mặc dù lớp vỏ cứng cáp chịu được tác động cực lớn, nhưng mưa bom bão đạn và lực nổ cực lớn đã khiến nó bị thương không nhẹ, thân thể chảy ra chất lỏng nhợt nhạt.
Con cua di chuyển tám chân, đôi kìm khổng lồ của nó đập mạnh lên hai chiếc xe tăng, lùi khỏi vị trí có con người, nhanh chóng chạy về phía bờ biển.
Con cua có kích thước khổng lồ, một bước chạy được hàng chục mét, tốc độ của nó khá nhanh, lực lượng trên mặt đất căn bản không đuổi kịp. Máy bay chiến đấu và trực thăng bám sát, tiếp tục tấn công con quái thú.
Cua biển bị thương nghiêm trọng, nhưng cuối cùng nó cũng chạy được đến bờ biển, sau đó không chút do dự lao xuống biển, nhanh chóng chìm xuống nước. Con cua biển lập tức biến mất dưới làn nước đen nghịt.
Lúc này trên mặt biển xuất hiện một con tàu chiến, bọn họ muốn đuổi bắt săn giết con cua lớn này. Nhưng mà quái vật đã chìm xuống nước, giống như rồng quay về biển lớn, nhanh chóng lẩn trốn vào biển sâu, lần đi săn này đã kết thúc trong thất bại.
Cua biển đã trốn thoát, nhưng các sinh vật biển khác xâm chiếm mặt đất lại không thoát được. Ngoài những con ở gần bờ biển có thể quay về đại dương thì những con khác đều chạy đi khắp nơi, hoặc là lẩn trốn ở đâu đó.
Hồ nước trong công viên, dưới cống ngầm, hồ bơi trong các hộ gia đình... đều trở thành nơi trú ẩn của bọn chúng. Một số sinh vật biển vô cùng hung hãn, vẫn luôn giết chết tất cả những mục tiêu mà chúng nhìn thấy.
Máy bay ném bom xuất hiện trên không trung, ném bom xuống những khu đất trống. Ngọn lửa lập tức bao trùm tất cả khu vực này, đám sinh vật biển ở đó nhanh chóng hóa thành than cốc. Cuộc tấn công dữ dội như vậy khiến cho rất nhiều sinh vật biển chọn cách chạy trốn.
Lực lượng mặt đất phối hợp với không quân tiến về phía bờ biển, đồng thời quân đội cũng tiến hành truy quét những con chạy trốn trên đường phố.
Đêm nay nhất định không yên tĩnh.
Tần Dương đứng trên nóc nhà Chung Đại Hồng, nhìn cua lớn trốn về biển cả, nhìn lửa bom cháy sáng một góc trời, nghe tiếng súng vang lên không dứt. Hắn thở dài một hơi, nghiêng đầu nói: "Mọi chuyện cơ bản đã giải quyết xong, còn lại chỉ cần dọn dẹp và điều tra."
Văn Vũ Nghiên đứng ở bên cạnh Tần Dương, nhìn về phía bầu trời màu đỏ phía xa: "Điều tra?"
Tần Dương trầm giọng: "Những sinh vật biển này sẽ không vô duyên vô cớ mà tấn công nơi này, không những thế lại còn chỉnh tề mãnh liệt như vậy. Mặc dù bọn chúng có thể trải qua biến dị nhưng trí tuệ cũng không thể cao đến mức đó, thế nên nhất định phải có nguyên dân nào đó dẫn chúng đến nơi này, có thể là dẫn dụ, cũng có thể là không thể không đến..."
Tần Dương chỉ tay về phía tháp truyền hình đã sụp đổ: "Con cua biển vừa rồi đã đi thẳng đến đài truyền hình, phá hủy tháp truyền hình. Sau khi phá hủy xong nó dường như rất tỉnh táo, biết đánh nhau, biết săn mồi, biết chạy trốn... Có lẽ đây không phải một trận thiên tai mà là nhân họa! Hoặc có thể nói, lý do sinh vật biển tấn công thành phố không phải do bản năng săn mồi của quái vật mà là do con người tạo ra!"
"Tháp truyền hình?"
Văn Vũ Nghiên lập tức hiểu được ý trong lời nói của Tần Dương: "Ý anh là có ai đó đã lợi dụng bệ phóng của tháp truyền hình để truyền đi một số tín hiệu hoặc là thứ gì đó, khiến những con quái vật này xâm lấn mặt đất để phá hủy đi thứ kia? Tại sao lại phá hủy? Chẳng lẽ những tín hiệu được gửi đi khiến chúng khó chịu và đau đớn sao?!"
"Nếu có người phát ra âm thanh gì đó khó chịu bên tai chúng ta thì bản năng của chúng ta sẽ là bịt tai lại, hoặc là tắt âm thanh đó đi. Còn nếu là động vật thì bản năng của chúng sẽ là phá hủy thứ phát ra âm thanh đó. Thế nên chúng đã đến đây!"
Tần Dương nghiêm túc gật đầu: "Đúng thế, ý của tôi chính là như vậy."
Sắc mặt Văn Vũ Nghiên hơi thay đổi, xúc động nói: "Cuộc xâm lấn này không kém gì một cuộc chiến tranh, có rất nhiều người chết và bị thương, tàn phá cả thành phố. Ai đã làm ra chuyện vô nhân đạo như thế? Chẳng lẽ là các quốc gia khác sao?"
Tần Dương lắc đầu: "Đây không phải là hành vi của các quốc gia khác, bởi vì nếu như chuyện này bị bại lộ thì không có bất kì quốc gia nào có thể gánh chịu hậu quả. Hành vi tập kích thế này chắc chắn không thể nào không có quan hệ với tổ chức hủy diệt thế giới..."
"Hủy diệt thế giới?"
Văn Vũ Nghiên nhíu mày: "Những kẻ đó điên rồi sao? Hủy diệt thế giới? Chẳng lẽ bọn họ không thèm quan tâm đến mạng sống của chính mình à?"
Tần Dương hừ lạnh: "Suy nghĩ của những kẻ điên đó không phải là điều người bình thường có thể đoán được. Nhưng mà sau khi tiếp xúc thì tôi cảm thấy tổ chức này so với chúng ta còn biết nhiều hơn. Bọn họ có kế thừa ngàn năm, có người nói thế giới này còn có cả người tu hành trong tổ chức..."