Chương 1988: Chó săn?
Trời vừa hửng sáng, Tần Dương ăn sáng ở nhà Chung Đại Hồng xong thì quay đầu nói: "Bộ trưởng Chung, phiền ông chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi không cần tài xế, tôi muốn đến bờ biển một chút. Tôi có một người bạn ở đó, tôi phải đi đón cô ấy."
Chung Đại Hồng lập tức trả lời: "Nếu Tần tiên sinh muốn dùng xe thì cứ lái luôn xe của tôi... Chỉ là tôi nghe nói khu vực đó bị rất nhiều sinh vật biển xâm lấn, sợ là không an toàn..."
Tần Dương cười: "Không có việc gì, tôi là người tu hành, chỉ cần không gặp phải con cua biển khổng lồ kia thì không sao cả."
Văn Vũ Nghiên không khuyên Tần Dương, cô biết anh không chỉ đi đón Triệu Mân mà còn muốn đi kiểm tra tình hình hiện tại bên ngoài. Từ cuộc trò chuyện đêm qua, Văn Vũ Nghiên biết Tần Dương quan tâm rất nhiều đến chuyện này.
"Anh cẩn thận một chút."
Tần Dương nhếch miệng cười một tiếng: "Hôm qua đám sinh vật biển vây quanh đều đã bị tôi giết chết, hôm nay đa số đã lui về biển cả, còn sót lại cũng chỉ là mấy con linh tinh không thể làm tôi bị thương. Huống chi sau khi bị quân đội tấn công, đám sinh vật biển còn lại chắc cũng đã sợ đến vỡ mật, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng trở về đáy biển. Có muốn tôi bắt cho cô mấy con tôm hùm để nướng không? Hôm qua tôi nhìn thấy không ít tôm hùm..."
Văn Vũ Nghiên bị Tần Dương chọc cười: "Thôi quên đi, một con tôm hùm dài hơn hai mét, có trời mới biết chúng nó ăn cái gì mới có thể dài được như thế. Những hải sản này ai mà dám ăn chứ? Không muốn sống nữa sao?"
Tần Dương vẻ mặt tiếc nuối: "Nói thế cũng đúng, nếu như có thể ăn thì một bàn chỉ cần một con tôm hùm thôi, mà có khi còn chẳng ăn hết nổi..."
Văn Vũ Nghiên bật cười: "Mau đi đi, đi sớm về sớm."
"Ừ, trước buổi trưa sẽ trở về."
Tần Dương lái xe rời đi, trên đường bấm điện thoại gọi cho Triệu Mân, nói mình đang đi qua đón cô ấy, sau đó lại dừng ở ven đường mua ít đồ ăn vặt, đổi chút tiền xu rồi đến bốt điện thoại công cộng gọi điện cho Long Vương.
"Ông già, ở bắc đảo của Nhật Bản xảy ra chuyện quái vật tập kích, ông có biết không?"
Long Vương nghiêm nghị nói: "Ừ, biết, tôi đang trên đường đến cuộc họp, cậu có chuyện gì sao?"
"Tôi đang ở bắc đảo, hơn nữa lúc quái thú lên bờ, tôi cũng ở khách sạn, tận mắt nhìn thấy chúng xông lên, tôi cõng theo bạn một đường chém giết trở lại thành phố..."
Giọng của Long Vương cao hơn một chút: "Cậu có mặt tại hiện trường?"
"Đúng."
"Tình huống tối hôm qua thế nào, cậu kể lại cẩn thận cho tôi..."
Tần Dương nói lại toàn bộ những chuyện đêm hôm qua: "Ông già, trước đây đám quái vật đó cũng từng tấn công con người, hơn nữa nhìn bọn chúng cũng không giống chỉ đơn thuần săn mồi mà là bị thứ gì đó thu hút, chắc là sóng âm. Bên ông đã có kết quả chính xác chưa?"
Long Vương ừ một tiếng: "Cậu đoán đúng rồi. Đó là một loại sóng âm tần số cao, rất thu hút các sinh vật. Loại sóng âm này được phát hiện bởi một sở nghiên cứu, nhưng mà sở nghiên cứu đó đã bị phá hủy nhiều năm trước. Tất cả những nghiên cứu của họ đã biến mất, mấy nhân viên quan trọng giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Bây giờ xem ra bọn họ đã bị bắt đi để tiếp tục nghiên cứu cái này, chỉ là giờ càng thêm cực đoan hơn. Sóng âm tần số cao không những có thể thu hút các loại sinh vật mà còn có thể khiến chúng phát cuồng, trở nên tàn nhẫn và tràn ngập tính công kích!"
Tần Dương nhíu mày: "Có thể ngăn cản không?"
Long Vương cười khổ: "Khó lắm, loại sóng âm này con người không nghe thấy, phải dựa vào thiết bị đặc thù mới có thể nghe được. Cũng giống như chuyện bắc đảo lần này phát sinh lúc nửa đêm, hơn nữa đối phương còn dùng tháp truyền hình để tăng cường khả năng truyền tín hiệu, cho dù có bị phát hiện thì cũng rất khó để thay đổi đường truyền tín hiệu này. Cách duy nhất để ngăn cản là tìm được nguồn của tín hiệu gốc, sau đó phá hủy đường truyền nguồn tín hiệu này.
"Sau khi đưa ra được kết luận này, chúng tôi đã bổ sung thêm bộ phận giám sát ở các thành phố lớn ven biển để giám sát tín hiệu cao tần 24/24. Chỉ là bây giờ chúng tôi vẫn còn quá ít thông tin về sóng âm đó, thế nên chỉ có thể theo dõi và điều tra."
Tần Dương hỏi tiếp: "Thế còn những thành phố nhỏ hoặc là các thị trấn thì sao?"
Long Vương thở dài: "Dụng cụ này rất phức tạp, nhân viên giám sát cũng đòi hỏi phải có năng lực mới có thể sử dụng được nó. Bây giờ coi như giật gấu vá vai, giám sát ở các thành phố lớn trước, làm gì có thời gian chăm sóc cho cả thành phố nhỏ và thị trấn chứ? Nhưng mà bây giờ ở những nơi đó cũng bắt đầu tiến hành phòng ngự, cho dù chỗ nào xảy ra chuyện thì máy bay chiến đấu, quân đội và hải quân cũng có thể đến trong thời gian ngắn."
Tần Dương cũng biết chuyện này rất khó ngăn cản, âm thầm thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Kẻ bày ra chuyện lần này chắc là Niết Bàn, bọn họ thực sự muốn hủy diệt thế giới sao?"
"Mặc dù không có bất kì bằng chứng nào chứng minh là những kẻ đó, nhưng cơ bản cũng có thể xác định chắc chắn là đám chó săn này!"
Long Vương tức giận mắng một câu, giọng nói không kìm nén được sự oán hận và phẫn nộ.
Chó săn?
Tần Dương hơi sững sở, lập tức hỏi lại: "Chó săn của ai?"
Long Vương nghẹn lời, dường như không ngờ phản ứng của Tần Dương lại nhanh như vậy, trầm mặc mấy giây rồi nói: "Việc này tạm thời cậu đừng quan tâm, bây giờ tôi đang có chuyện này muốn cậu làm..."
Tần Dương cũng không hỏi nữa, hắn biết có lẽ chuyện đó liên quan đến vấn đề thẩm quyền, hắn không đủ thẩm quyền để biết, lập tức ừ một tiếng: "Chuyện gì?"
"Chuyện đơn giản thôi, bắt vài con sinh vật biển, phải còn sống, tôi sẽ cử người đến hỗ trợ cậu."
Tần Dương mỉm cười: "Chuyện đơn giản này cứ giao cho tôi."
"Cậu ghi nhớ một số điện thoại, liên hệ với cậu ta, có yêu cầu gì cũng có thể nói với cậu ta."
"Được!"
Tần Dương cúp điện thoại, gọi điện đến số mà Long Vương vừa nói, đàm phán mấy câu rồi hẹn gặp nhau ở ngã tư. Đối phương lái một chiếc container, đưa cho Tần Dương một cái túi, bên trong có điện thoại và một thẻ điện thoại nặc danh.
Tần Dương lái container đến một nơi tương đối hẻo lánh, dù sao quái thú đổ bộ lên bờ đã bị quân đội tìm kiếm và giết chết, hắn tìm mãi mới thấy được hai ba con đang lẩn trốn. Tần Dương dễ dàng chế trụ, sau đó cho lên container.
Sau khi đối phương rời đi, Tần Dương lại lái xe đến chỗ Triệu Mân đang trốn, quả nhiên xe còn chưa đến nơi đã bị cản lại.
Sau một hồi thương lượng, mấy người quân nhân dẫn theo Tần Dương vào khu vực đã bị lửa đạn thiêu đốt thành đất khô. Hắn nhanh chóng tìm được tòa nhà mà Triệu Mân nói, nhưng tòa nhà đó đã trở thành phế tích, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương.
"Bạn tôi đang ở dưới hầm của đống đổ nát..."
Trong ánh mắt kinh ngạc của các binh sĩ, Tần Dương bước tới, nhẹ nhàng nhắc mấy trăm cân bê tông cốt thép, sau đó lộ ra một lỗi vào tầng hầm, ung dung gõ vào tấm sắt: "Triệu Mân, có thể đi ra rồi..."