Chương 1989: Trở về nguyên thủy
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Trung Hải, nhóm người Tần Dương và Văn Vũ Nghiên bước ra khỏi sân bay, Tư Đồ Hương và Chung Tuệ mỗi người lái một xe đến đón hai người.
"Lần này đúng là phải cảm ơn anh, anh lại cứu tôi lần nữa..."
Tần Dương mỉm cười, để lộ hàm răng trắng nõn: "Nếu không phải vì tôi thì cô cũng sẽ không chạy đến bãi biển đó du lịch, tất nhiên cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, thế nên chuyện lần này cô không cần phải để trong lòng."
Văn Vũ Nghiên cười nói: "Anh sợ người khác nợ ân tình của mình sao?"
Tần Dương cũng cười: "Làm sao có thể như thế được, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Còn nữa, cho dù tôi không ở đây thì Triệu Mân cũng có thể bảo vệ cô an toàn."
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên hơi lóe lên, nhìn qua Tần Dương: "Khi nào đi thế?"
"Trở về dọn dẹp một chút, ở lại một đêm, sáng mai đi."
Văn Vũ Nghiên do dự mấy giây, cuối cùng vẫn từ bỏ: "Được rồi, ngày mai đi là cũng phải mất hai ba tháng, chắc là anh cũng muốn trở về ở bên Thanh Thanh. Tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa, chờ anh trở về chúng ta lại tụ tập."
"Được! Có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi, lần này tôi đi quay phim, sẽ không mất tích gần nửa năm như lần trước đâu."
Văn Vũ Nghiên hơi nhếch môi: "Đi cùng đại minh tinh của anh, anh làm gì có thời gian mà quan tâm tôi?"
Tần Dương bất đắc dĩ, nói đùa: "Vũ Nghiên, làm người phải phúc hậu!"
Văn Vũ Nghiên cười hì hì: "Những gì tôi nói đều là sự thật. Anh đừng phủ nhận nữa, người anh hùng có can đảm đối mặt với máu chảy đầm đìa thì cũng dám đối mặt với mỹ nhân quyến rũ..."
Tần Dương lườm cô một cái, sau đó vẫy vẫy tay: "Đi nhé, lần sau gặp."
Văn Vũ Nghiên nhìn theo bóng lưng Tần Dương, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, trở nên cô đơn quạnh quẽ, ánh mắt cũng thâm thúy phức tạp hơn.
Triệu Mân đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Văn Vũ Nghiên, không lên tiếng.
Triệu Mân biết chuyện lúc trước của Văn Vũ Nghiên và Tần Dương, cũng từ miệng Văn Vũ Nghiên biết được lần này Tần Dương cõng cô trên lưng, giết hàng nghìn hàng vạn quái thú, thế nên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Văn Vũ Nghiên lúc này.
Có những chuyện, bỏ lỡ một khoảnh khắc, chính là bỏ lỡ cả đời.
Gió thu khẽ thổi, sâu thẳm trong trái tim như có hàng ngàn nút thắt.
...
Tần Dương cũng không để ý nhiều đến chuyện công kích ở bắc đảo, vừa về đến nhà đã gọi điện cho Long Vương, hắn muốn xác nhận lại lần nữa.
"Nếu ở Trung Hải cũng xảy ra chuyện tương tự thì kết quả sẽ như thế nào?"
"Có lẽ duyên hải sẽ chịu một số tổn thất, nhưng bọn chúng nhất định không dám xâm phạm trung tâm thành phố như bắc đảo đâu. Xét cho cùng thì Trung Hải cũng được coi như là thành phố công nghiệp siêu phát triển, lực lượng phòng hộ của nó rất mạnh, hơn nữa còn có vết xe đổ lúc trước..
Căn cứ vào sự việc kia, bây giờ ở mặt biển Trung Hải có tàu chiến tuần tra 24/24 cả ngày lẫn đêm. Bọn họ bố trí máy định vị sóng âm khắp một vùng biển rộng lớn, chỉ cần có quái vật khổng lồ hoặc có công kích tấn công thì sẽ ngay lập tức nhận được thông tin.
Mặc dù Niết Bàn nắm trong tay bí mật sóng âm, nhưng bọn chúng cũng biết đám quái thú này chỉ được cái to lớn và có lớp vỏ cứng cáp mà thôi. Đến khi chiến đấu thực sự thì đám quái vật đó không thể đấu lại được sức mạnh của vũ khí công nghệ cao của nhân loại.
Một nơi có dân số hàng chục triệu người như Trung Hải thì có rất nhiều người tu hành, cũng có rất nhiều cường giả, khoa học kỹ thuật và lực lượng bảo vệ cũng vô cùng mạnh mẽ. Nếu như dùng cùng một thủ đoạn, dùng ở các thành phố nhỏ và lực lượng bảo vệ yếu thì còn được. Nhưng nếu dùng ở Trung Hải thì chẳng khác nào đi chịu chết."
Nghe được câu trả lời của Long Vương, Tần Dương thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn lấy sự nghiệp làm trọng, người nhà, bạn bè hầu hết đều ở Trung Hải, hắn không muốn một thảm họa phá hủy mọi thứ.
"Nếu chỉ một hai quái thú thì tôi có thể cho rằng bọn chúng là biến thể dị biệt. Nhưng nếu hàng ngàn hàng vạn con đều như thế thì không thể là chuyện bình thường, tại sao bọn chúng có thể phát triển thành một kích thước như thế?"
Long Vương chần chừ một chút rồi mới trả lời Tần Dương: "Kết quả nghiên cứu sợ bộ cho thất là do một chất phóng xạ đặc biệt. Chất phóng xạ này có đặc điểm là sau khi tiếp xúc với động vật thực vật thì lập tức thúc đẩy sự phát triển của chúng, biến chúng thành kích thước khổng lồ như thế, nhưng chu kì này rất ngắn. Lúc trước bảo cậu bắt mấy con còn sống chính là để nghiên cứu thêm."
Tần Dương giật mình: "Chu kì rất ngắn? Ngắn thế nào?"
Long Vương trầm giọng: "Chúng tôi không có mẫu của chất đặc biệt này, chúng tôi chỉ nghiên cứu dựa trên những sinh vật biến dị kia, loại chất phóng xạ này không nằm trong số những chất phóng xạ mà chúng tôi biết."
Tần Dương trợn tròn hai mắt: "Không biết? Tại sao lại không biết? Bởi vì chất phóng xạ đó không ở trên trái đất? Đến từ hành tinh khác sao?"
Tần Dương lập tức nghĩ đến kiếm Thanh Diệt, nghĩ đến màu xanh thẫm kì lạ của nó. Theo như lời kể của Lucifer thì loại kim loại này rất khó tìm, rất khan hiểm, và nó không thuộc về trái đất.
Chẳng lẽ chất phóng xạ này cũng có nguồn gốc giống như kiếm Thanh Diệt sao?
"Niết Bàn nắm giữ nguồn phóng xạ này?"
Long Vương nhíu mày: "Theo như chúng tôi biết thì khả năng này rất cao. Tất cả mọi chuyện đều do Niết Bàn giở trò quỷ, bọn chúng muốn hủy diệt thế giới, hoặc có lẽ là muốn thế giới khôi phục lại trạng thái nguyên thủy."
Tần Dương nghi ngờ: "Cái gì gọi là trạng thái nguyên thủy?"
Giọng nói của Long Vương vừa bất lực vừa phẫn nộ: "Giống như thế kỷ của khủng long, hầu hết con người sẽ bị xóa sổ. Nói theo cách của bọn chúng thì là thanh lọc thế giới. Khoa học công nghệ cũng sẽ bị tiêu diệt, toàn bộ thế giới bị thống trị bởi những sinh vật khủng bố, chỉ có những người tu hành mạnh mẽ mới có thể sống sót..."
"Đó không phải là điên rồ sao?"
Tần Dương theo bản năng mắng một câu, sau đó không nhịn được hỏi tiếp: "Chẳng lẽ người thành lập Niết Bàn là một kẻ bảo vệ môi trường? Bọn chúng cho rằng loài người đang giết chết trái đất, thế nên mới ra tay bảo vệ trái đất. Bọn chúng giết hết con người để trái đất trở về trạng thái nguyên thủy?"
Long Vương khen ngợi: "Cậu đoán khá thú vị đấy. Mặc dù không hoàn toàn do nguyên nhân này nhưng mà cũng gần như thế. Tất nhiên ở một khía cạnh nào đó, sự phát triển của khoa học kỹ thuật đúng là làm thay đổi trái đất. Sự phát triển đó đã khiến trái đất nóng lên, ô nhiễm nặng hơn, băng tan, nước biển dâng cao... cũng coi như góp phần giết chết trái đất..."
Tần Dương yên lặng, mặc dù hắn không hoàn toàn tán thành hành động của đám người Niết Bàn, trước kia cũng coi bọn chúng là những kẻ điên. Nhưng mà bây giờ nghe Long Vương nói như thế, suy nghĩ theo một góc độ khác thì lại cảm thấy những kẻ này cũng có đạo lý riêng của mình, chỉ là đạo lý đó quá mức cực đoan mà thôi.
Ngẫm lại một chút, Niết Bàn đã tồn tại được mấy ngàn năm, nếu như người sáng lập Niết Bàn là một tên điên thì chắc chắn không đủ lý do thuyết phục để nhiều người tin tưởng và gia nhập như thế, chỉ sợ Niết Bàn đã sớm biến mất theo dòng chảy của lịch sử rồi.
Muốn trái đất diệt vong, đúng là một đám điên cuồng. Nhưng nếu chỉ là một đám điên cuồng thì có thể không bị xóa sổ sao?