Chương 1990: Nếu như chị ấy thật sự yêu anh thì sao?
Cuộc nói chuyện với Long Vương khiến Tần Dương suy nghĩ hồi lâu.
Nếu như nói mục tiêu cuối cùng của Niết Bàn là cắt giảm dân số trên thế giới, thanh lọc trái đất đang bị phá hủy bởi sự phát triển của thời đại, khôi phục lại trạng thái nguyên thủy, để cho trái đất khỏe mạnh hơn, tránh bị hủy diệt, vậy thì triết lý này của bọn họ là đúng hay sai?
Tần Dương không thể nghĩ ra được một câu trả lời khách quan và công bằng, thế nên hắn lựa chọn từ bỏ, suy nghĩ sang vấn đề khác.
Những chất phóng xạ có tác dụng đặc biệt này đến từ đâu?
Tại sao bọn chúng lại có được nó?
Còn nữa, Niết Bàn là chó săn của kẻ nào?
Niết Bàn là một lực lượng khổng lồ như vậy, thế mà lại là chó săn của một thế lực nào đó, chuyện này nghe thật chấn động. Chấn động đến mức Tần Dương cũng không nhịn được thở dài, hình như bản thân mình biết quá ít về thế giới này.
Tần Dương không tiếp tục để tâm vào những chuyện vụn vặt, lúc ăn tối dặn hò Hàn Thanh Thanh và mấy người trong nhà nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì trực tiếp trốn xuống dưới hầm, trong nhà có nhiều cao thủ, chỉ cần không chạy loạn thì sẽ không xảy ra chuyện.
Đến bây giờ Tần Dương đã mơ hồ nhận ra ở Trung Quốc vẫn tồn tại một tổ chức đặc thù, thành viên của tổ chức này có có thể chuyên môn xử lý và đối phó với những chuyện đặc biệt như Niết Bàn, quái thú, kim loại. Bản thân tổ chức đó sẽ không gia nhập, cũng giấu diễm rất nhiều thông tin. Dù sao thì hắn cũng không đủ quyền hành để được biết những điều này.
Tần Dương cũng không vội hỏi Long Vương những chuyện này, càng không vội vàng ra tay. Long Vương từng mơ hồ nói rằng đó là một cấp độ vô cùng nguy hiểm, Tần Dương cũng không muốn gia nhập. Cuộc sống của hắn bây giờ rất tốt, nếu như không có tình huống gì đặc biệt thì hắn không muốn dính vào những chuyện nguy hiểm như thế.
"Mọi thứ đã dọn dẹp xong rồi, anh xem thử xem còn thiếu gì nữa không?"
Hàn Thanh Thanh đóng tủ quần áo lại, quay đầu nhìn Tần Dương từ phòng tắm bước ra. Trước mặt cô là một chiếc vali, bên trong có đầy đủ quần áo, dao cạo râu và các vật dụng hàng ngày.
Tần Dương bỏ khăn lau tóc xuống, đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Thanh Thanh: "Cảm ơn em!"
Hàn Thanh Thanh khẽ cười: "Sao tự nhiên lại nói cảm ơn em?"
Tần Dương tựa đầu vào mái tóc đen của Hàn Thanh Thanh, thì thầm: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nói với em như thế."
Hàn Thanh Thanh vòng tay ôm lấy Tần Dương, trong mắt ngập tràn ý cười: "Có phải là vì lần này trải qua nguy hiểm, thế nên mới cảm thấy xúc động như vậy không?"
Tần Dương ngẩng đầu, mỉm cười: "Không, chỉ là anh cảm thấy vợ mình vừa xinh đẹp vừa hiền lành, vừa thông minh vừa hào phóng, cảm thấy mình được lợi rất lớn!"
Hàn Thanh Thanh bật cười: "Tự nhiên lại khen em như vậy, có phải là anh đã làm sai chuyện gì hay không? Hả? Anh và chị Vũ Nghiên tình cũ không rủ cũng tới à?"
Sắc mặt Tần Dương cứng đờ, lặng lẽ nhìn Hàn Thanh Thanh: "Thanh Thanh, em đang nói gì thế? Cái gì mà tình cũ không rủ cũng tới? Bọn anh trước đây cũng không được tính là tình cũ, chỉ là giúp đỡ bạn bè mà thôi. Không phải xử lý xong chuyện là anh về ngay rồi đó sao?"
Hàn Thanh Thanh cười: "Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh không cần căng thẳng như thế."
Tần Dương cũng cười, vươn tay vuốt ve gương mặt Hàn Thanh Thanh: "Đừng nói linh tinh, anh và cô ấy không có chuyện gì, anh chỉ xem cô ấy như bạn bè. Tình huống gia đình của cô ấy như thế, có thể giúp đỡ thì cứ giúp. Lần này em cũng đừng ghen, mặc dù nhìn qua thì hai bọn anh có vẻ khá thân thiết, đúng là cũng thân thiết thật, nhưng mà giữa hai bọn anh thực sự không có gì cả."
Hàn Thanh Thanh quay đầu, nhẹ nhàng cắn lên tay Tần Dương một cái, trêu chọc: "Hai người lần này cũng coi như ở bên nhau vào sống ra chết, chẳng lẽ thực sự không có cảm giác gì? Một nam một nữ nương tựa lẫn nhau trong lúc nguy hiểm chẳng phải là dễ nảy sinh tình cảm nhất sao? Chúng ta lúc trước không phải cũng thế này à?"
Tần Dương hơi lúng túng: "Nếu em nói như thế thì anh cũng chẳng thể nào biện hộ được. Dù sao thì bây giờ nói cái gì em cũng không tin, thế thì tốt nhất là không nói nữa!"
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười: "Không phải em không tin anh, em chỉ trêu anh thôi. Chẳng lẽ em còn không biết rõ quan hệ giữa anh và chị Vũ Nghiên sao?"
Tần Dương thở phào một hơi: "Em đùa gì thế, dọa anh một trận rồi đây này."
Hàn Thanh Thanh đột nhiên hỏi: "Nhưng nếu như chị ấy thực sự yêu anh, quan hệ của hai người đã vi diệu như vậy, anh còn cứu chị ấy tận hai lần, thế thì chị ấy yêu anh cũng là chuyện hợp lý đúng không?"
Trái tim Tần Dương nhảy lên: "Sao em lại quay lại đề tài này rồi?"
Nhìn đôi mắt Hàn Thanh Thanh lấp lánh nhìn mình, Tần Dương bất đắc dĩ buông tay: "Cho dù có như thế thật thì cũng làm sao, anh không phải đã có em rồi sao?"
Hàn Thanh Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt long lanh nhìn Tần Dương: "Chúng ta sẽ ở bên nhau đến già chứ?"
Tần Dương mỉm cười: "Tất nhiên rồi, chờ khi tốt nghiệp thì chúng ta sẽ kết hôn!"
Hàn Thanh Thanh dựa đầu vào ngực Tần Dương: "Bao giờ kết hôn không quan trọng, quan trọng là em có thể ở bên anh, chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
Tần Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Hàn Thanh Thanh, nghiêm túc hứa hẹn: "Đúng vậy, chúng ta sẽ giống sư phụ và sư nương có một hôn lễ hoành tráng, chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, chúng ta sẽ ở bên nhau, cùng nhau già đi. Chờ đến khi cả hai chúng ta tóc đều bạc trắng, chúng ta vẫn như cũ, nắm tay nhau đi dạo trong vườn, nhìn bọn trẻ chơi đùa..."
Hàn Thanh Thanh đỏ mặt, khẽ khịt mũi: "Anh nghĩ em là heo à, sinh nhiều như vậy, muốn sinh anh tự đi mà sinh... Em nhiều nhất cũng chỉ sinh hai đứa thôi!"
Tần Dương cười vui vẻ: "Được rồi, hai đứa cũng được, về sau chúng có bạn, nếu một nam một nữ thì càng tốt hơn."
Trên mặt Hàn Thanh Thanh cũng hiện lên vài phần mong chờ và hạnh phúc, Tần Dương ghét sát vào tai cô thì thầm: "Hay là bây giờ chúng ta cố gắng lên, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi..."
Hàn Thanh Thanh nghe vậy thì đỏ bừng mặt, đấm lên người Tần Dương: "Em không muốn có con sớm như thế. Mặc dù em không phải muốn trở thành nữ cường nhân như chị Vũ Nghiên, nhưng em cũng không muốn vừa tốt nghiệp đã ở nhà làm mẹ đâu. Em còn muốn cố gắng mấy năm nữa, mãi giũa bản thân một chút. Chờ lớn hơn vài tuổi rồi mới nghĩ đến chuyện sinh con, bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ..."
Tần Dương bật cười, thật ra hắn chỉ đang trêu đùa Hàn Thanh Thanh thôi, hắn cũng còn trẻ, còn nhiều chuyện phải làm. Nếu muốn làm cha thì trước tiên phải sắp xếp tất cả mọi chuyện thật ổn thỏa đã.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương cười thì lập tức lấy lại tinh thần: "Anh dám đùa em!"
Tần Dương cười ha ha, nắm lấy tay cô ngồi xuống ghế, thành khẩn nói: "Anh tôn trọng ý kiến của em, con cái sớm hay muộn cũng được, con cái quan trọng nhưng vợ càng quan trọng hơn. Anh cưới em không phải vì có con, đúng không nào?"
Hàn Thanh Thanh mím môi, liếc hắn một cái: "Chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt! So với hồi mới vào đại học, miệng lưỡi của anh càng ngày càng trơn tru..."