Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1980 - Chương 1991: Hoà Nhập Cuộc Sống

Chương 1991: Hoà nhập cuộc sống
 

“Chỉ vậy thôi sao?”

Tần Dương xuống xe, thấy tòa nhà ngang lỗi thời cao 5 tầng trước mặt, bức tường gạch xanh cũ, lan can xi măng và tấm cửa gỗ đã trắng và cũ kỹ do để thời gian quá lâu. Trên lan can và hành lang xi măng có một số mền hoặc quần áo đang phơi.

Trong sân của toà nhà ngang có một chiếc ô tô cũ màu đen sáng, một vài chiếc xe máy và nhiều xe đạp các loại, mấy chiếc này chiếm một nửa diện tích của sân, khiến tòa nhà ngang này càng chen chúc và chật hẹp.

“Đúng ha, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều phải ở đây, quay xong nửa đầu chắc phải ở thời gian một tháng ……”

Triệu Thanh Long dừng xe và đi xuống. Anh ta mỉm cười trả lời và chỉ vào vài gian phòng ở tầng 2 phía Đông: “Chúng ta ở bên này. Đạo diễn nói, chúng ta cũng phải hoà hợp với nơi này, trở thành một phần của nơi này. Nếu không thì chúng ta rất khó diễn ra khí chất đó, giống như người trong thành phố về nông thôn vậy …….”

Tần Dương mỉm cười: “Vậy cũng phải. Cho dù đổi cách ăn mặc, khí chất trên người cũng rất khó che đậy. Đạo diễn nói vậy cũng được mà.”

Triệu Thanh Long vỗ chiếc xe tải bầm dập vừa đậu bên cạnh mình rồi cười: “Ặc, chiếc xe như vầy trước đây anh từng lái hả? Hơn nữa, cảm giác lái nó hoàn toàn không giống nhau ……”

Tần Dương cười hi hi: “Anh đừng xem thường tôi. Chiếc xe bèo này tôi từng lái, về mặt này tôi có kinh nghiệm phong phú hơn anh.”

Câu nói này của Tần Dương đúng không nói nhảm. Từ xe 2 bánh, xe 3 bánh, xe 4 bánh tới xe 8 bánh, thậm chí xe càng nhiều bánh, Tần Dương đều lái, lỗi thời thì sao. Ở những vùng lạc hậu ở nước ngoài, về cơ bản xe chỉ còn vài bánh có thể chạy được cũng tính là xe!

Dừng lại một lúc, Triệu Thanh Long cười nói: “Tại sao phải diễn nhân vật Hà Khôn này, theo khí chất của anh, vai Chu Kinh Hoa không phải càng thích hợp và dễ dàng hơn sao? Xuất thân là nhà giàu, tài năng thiên bẩm, anh cơ bản không cần nhập vai, anh diễn chính mình là được!”

Triệu Thanh Long lắc đầu: “Tôi đóng vai diễn này được nhiều người chú ý quá lâu. Hơn nữa cũng không có bất kỳ độ khó nào. Thậm chí tôi hơi ghét vai diễn này. Tôi hy vọng diễn một vai không giống với tôi. Cho dù là diễn kịch, cho dù là thời gian rất ngắn, nhưng tôi cũng hy vọng có thể trải qua một số thứ khác nhau.”

Triệu Thanh Long quay đầu, ánh mắt quét qua toà nhà ngang phía trước, ánh mắt hơi phức tạp: “Hiểu được cuộc đời không giống nhau thật ra cũng khá thú vị, không phải sao?”

Tần Dương cười ha ha: “Không ngờ anh lại tình thơ ý hoạ như vậy. Ha ha, đi thôi!”

Triệu Thanh Long giúp Tần Dương nhặt túi lên và cười: “Đây gọi là hoà nhập cuộc sống. Tu hành không phải cũng là sự lĩnh hội. Lĩnh hội khắp nơi, trong cuộc sống cũng cảm nhận như vậy. Nói không chừng cuộc sống như vầy ngược lại có thể khiến tôi lĩnh hội càng nhiều. Tới lúc đó thực lực tiến bộ càng nhanh!”

Tần Dương tán thành: “Tôi phát hiện tâm thái của anh rất bình ổn. Lợi hại, một người thường nếu bị anh chèn ép như vậy, đa số sẽ không thể tỏ ra bình tĩnh được như vậy.”

Nụ cười của Triệu Thanh Long bình tĩnh: “Nếu không thì đắm mình trong truỵ lạc, không chịu cầu tiến? Nhưng chỉ bị thương thôi. Hơn nữa còn vì danh dự của Hoa Hạ mà bị thương, như vậy cũng đáng. Nếu là xứng đáng, tại sao phải trách, tại sao phải hối hận?”

Tần Dương giơ ngón tay cái lên với Triệu Thanh Long: “Có giác ngộ, ha ha …… Tình hình bây giờ sao rồi?”

Triệu Thanh Long giới thiệu đơn giản: “Anh, tôi, Lý Tư Kỳ, đều phải ở đây. Làm quen nơi này, thành một phần của nơi này. Đoàn phim cũng bao khách sạn gần đây rồi. Nhân viên đoàn phim đều ở đó. Vân Bạch Linh, Thất Long và Long Viện Viện cũng ở khách sạn. Họ không cần làm quen nơi này với chúng ta.”

Tần Dương gật đầu, sự phân công nhân sự khác nhau vì vai diễn của mọi người không giống. Nam chính và nữ chính và vai diễn Hà Khôn của Triệu Thanh Long đều ở đây. Nam chính Tần Phong là người kế thừa, nhưng lại không lộ thực lực. Đệ tử cao nhân sống cuộc sống bình thường, là vì tình yêu của anh ta và nữ chính không được người lớn ủng hộ. 2 người trốn ở nơi này sống cuộc sống bình thường, tuy rất khổ nhưng lại hạnh phúc.

Hà Khôn là một người lớn lên ở quê, vì một cơ duyên để trở thành một người tu hành, vì rất tài giỏi và thực lực mạnh mẽ, quét sạch một nhóm xấu xa. Cuối cùng anh ta đã đưa nhóm người xấu mở một tiệm sửa xe. Coi như đi con đường chánh đạo, cũng kinh doanh nhỏ, mua được căn nhà trong thành phố. Nhưng mẹ anh ta vẫn sống ở đây, đó là lý do tại sao anh ta và nam chính xuất hiện cùng lúc.

Vai diễn của Vân Bạch Linh là cao thủ được nhà máy cử tới để điều tra quái vật. Long Thất và Long Viện Viện vai anh em gia tộc giàu có. Điều này chỉ cần họ diễn bản tính vốn có của mình là được. Đây là nguyên nhân họ không cần phải ở cùng toà nhà ngang với đám người Tần Dương.

“Đạo diễn Chu đâu?”

Triệu Thanh Long mỉm cười: “Họ đang ở khách sạn. Anh để đồ ở đây, sau đó chúng ta cùng qua đó.”

“Được!”

Phòng của Tần Dương, Lý Tư Kỳ và Triệu Thanh Long ở sát nhau. Triệu Thanh Long mở cửa phòng, đây chính là phòng đơn có nhà bếp và phòng tắm.

Đồ trong nhà rất còn rất thô sơ, ấm đun nước cũ, bếp lò nhiên liệu, nồi cơm điện cũ, bàn làm việc, tủ đựng quần áo, ngoài ra còn có một bàn ăn gấp đứng, giường đôi sát tường, chăn bông chồng lên giường, không mới, nhưng rất sạch sẽ.

“Cảm thấy thế nào?”

Tần Dương mỉm cười: “Cũng khá tốt. Tuy nhỏ một chút nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, có mùi của gia đình.”

Triệu Thanh Long cười ha ha: “Mền đều được giặt rơi phơi nắng, những thứ khác đều của chủ nhà. Đạo diễn Chu nói hương vị ban đầu là tốt nhất.”

Tần Dương để vali của mình xuống và cười: “Được rồi, tôi ngủ ở đây vài ngày, nấu vài bữa, làm quen rồi quay, cũng không sợ xấu như vậy.”

Triệu Thanh Long đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Được, anh thu xếp đi, nửa tiếng sau chúng ta gặp lại, cùng tới khách sạn.”

“Được!”

Tần Dương chạy một mạch cũng đổ mồ hôi đầy người. Sau khi tắm xong trong phòng tắm chật chội, Tần Dương thay áo thun và quần đùi, đi một đôi giày bình thường.

Tần Dương gõ cửa phòng của Triệu Thanh Long và cười: “Đi thôi!”

Triệu Thanh Long quan sát cách ăn mặc của Tần Dương: “Anh mặc vậy thấy thoải mái thật.”

Tần Dương mỉm cười: “Ở nơi này, dĩ nhiên là mặc thoải mái nhất có thể. Vai diễn của tôi không phải cũng vậy sao? Lúc đầu thì hơi xấu, còn chú ý ăn mặc của mình. Sau đó cũng không phải quen, thoải mái như này sao? Sự thích ứng của con người rất mạnh. Tới lúc đó tôi cũng cần chỉ ra biểu hiện khác biệt trước sau cũng không quá dễ dàng à.”

Triệu Thanh Long mỉm cười: “Nếu anh đã rõ, vậy chắc cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Tần Dương lắc đầu và cười khổ: “Tuy biết vậy, nhưng vẫn chưa diễn tốt được. Chỉ sợ diễn quá lố, khiến người ta cảm thấy giả thôi …….”

Tần Dương hơi khựng lại, đột nhiên mỉm cười: “Xem ra nên quay , nhân lúc này tôi vẫn chưa tiếp xúc nơi này ……”
Bình Luận (0)
Comment