Chương 1992: Làm bóng đèn?
“Chủ tịch Tần!”
Tần Dương mới tới, Chu Bằng mỉm cười chào đón: “Động tác này của cậu khá nhanh đó. Lúc trước tôi còn lo cậu phải kéo dài trong một thời gian.”
Tần Dương mỉm cười: “Đạo diễn Chu, ở phim trường anh là lão đại, không cần khách sáo, gọi tên tôi là được. Hoặc gọi tôi là Tiểu Tần cũng được.”
Chu Bằng cũng biết rõ tính của Tần Dương, cũng không phải người vênh váo, ông ta lập tức thoải mái nói: “Vậy tôi không khách sáo nữa, ở phim trường tôi sẽ gọi thẳng tên cậu vậy!”
Tần Dương sảng khoái trả lời: “Được!”
Chu Bằng mỉm cười: “Cậu ra ngoài xem thử, cảm thấy thế nào. Trước đây tôi chưa trưng cầu ý kiến của cậu, sắp xếp cho 3 người ở toà nhà ngang kia. Cậu xem hay là, nếu cảm thấy điều kiện kém thì ở khách sạn ……”
Tần Dương cắt ngang lời của Chu Bằng và mỉm cười: “Cũng khá ổn. Tôi ở đó, làm quen hoàn cảnh, sau đó quay thì chắc có thể sống động và tinh tế hơn.”
Chu Bằng nghe trạng thái của Tần Dương như vậy, đột nhiên yên tâm hẳn. Tuy ông ta cũng nghĩ vậy, sắp xếp như thế quả thật là muốn cảnh quay tốt hơn, nhưng dù gì Tần Dương cũng là vai chính, hơn nữa hắn còn là sếp, cũng vẫn phải kiêng dè ý kiến của hắn, cảm nhận của hắn.
“Đúng rồi, đạo diễn Chu, chừng nào chúng ta quay đây?”
“Ngày mai tổ chức nghi thức khai máy. Sau đó có thể quay rồi. Trước tiên quay những cảnh khác, cậu ở đây vài ngày. Sau đó quay đoạn hồi ức, tiếp theo quay những cảnh khác, đợi cậu quen thuộc hoàn toàn, quay lại cảnh cuối cùng là quay cảnh về cuộc đời mình ……”
Đôi mắt của Tần Dương sáng rỡ và mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhân lúc bây giờ tôi mới tới, quay cảm giác trúc trắc mới đầu, ở lâu rồi, có lẽ sẽ không có cảm giác này.”
Chu Bằng mỉm cười: “Đúng vậy. Tôi cũng định như vậy. Tuy cuộc sống trong phim vốn không xung đột, chiến đấu khốc liệt và cảm động lòng người, nhưng cũng là màn thử thách kỹ năng diễn xuất nhiều nhất, cũng là cảnh dễ lay động lòng người nhất, quay xong là hoàn thiện.”
Tần Dương thích thú lên tiếng: “Đạo diễn Chu, ông nói sao thì tôi làm vậy, chỉ cần lúc diễn viên mới chúng tôi diễn hỏng thì đạo diễn Chu đừng có tức giận là được ……”
Chu Bằng cười toét miệng và khen ngợi: “Tuy mọi người đều là tài năng trẻ, lai lịch phi phàm, nhưng rất kính nghiệp, rất ôn hoà. Tôi nghĩ mọi người nhất định có thể quay tốt, quay trọn vẹn!”
Đang nói thì Lý Tư Kỳ và Vân Bạch Linh vừa đi ra, đi theo phía sau là quản lý kiêm trợ lý Lý Hồng. Lý Tư Kỳ thấy Tần Dương thì mắt sáng rỡ: “Tần Dương, anh tới rồi à!”
Lý Tư Kỳ cười nheo mắt và nói: “Không phải có anh chàng đẹp trai tới đón anh đi sao? Anh đừng yêu cầu cao quá. Sắp tới giờ cơm rồi, anh nhà giàu, anh không mời chúng tôi ăn gì hay sao?”
Tần Dương bĩu môi và mắng: “Cô đúng là mặt dày, còn không thèm tới đón tôi, còn kêu tôi mời ăn hả?”
Lý Tư Kỳ cười hi hi: “Anh có mời không đây?”
Tần Dương bất đắc dĩ nói: “Đồ thổ phỉ nhà cô! Tôi mời không được hay sao? Như vầy đi, nếu ngày mai đã chính thức khai máy rồi, hôm nay người cũng đông đủ, gọi tất cả mọi người, tôi mời mọi người một bữa.”
Lý Tư Kỳ nở nụ cười tươi, giơ ngón tay cái lên: “Ha ha, anh nhà giàu đúng là có khí phách. Gần đó có quán hải sản ngon, cũng gần khách sạn, ngay đằng kia ...... Chị Hồng, chị thông báo với mọi người nhé, cứ nói là sếp lớn đãi khách, quán ăn hải sản, mọi người vào đi!”
Lý Hồng mỉm cười: “Được!”
Tuy Lý Hồng mang danh là người quản lý, nhưng tránh nhiệm hơn là công việc trợ lý, vì Lý Tư Kỳ cơ bản không cần đi khắp nơi quay phim. Chỉ cần bộ “Siêu phàm” thôi cũng đủ khối lượng công việc cho Lý Tư Kỳ. Hơn nữa, là ngôi sao của Điện ảnh và Truyền hình Hoa Long, cô ta cơ bản không thiếu phim.
Một là cô ta vốn cũng coi là diễn viên thực lực. Mỗi bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình đều có thể thăng hạng sự nghiệp. Hai là quan hệ giữa cô ta và Tần Dương thì mọi người đều biết, thậm chí trong công ty có người tung tin bàn tán vì muốn nâng Lý Tư Kỳ, Tần Dương mới bỏ tiền ra mở Điện ảnh và Truyền hình Hoa Long. Thực lực và quan hệ như vậy cũng cần phải đi quay phim sao? Đều là phim tự tìm tới cửa …….
Thành viên đoàn phim nghe Tần Dương tới, lên tiếng mời mọi người ăn một bữa hải sản hoành tráng thì ai nấy cũng hơi bất ngờ. Đối với tính sảng khoái của sếp Tần Dương trong công ty này, họ cũng đã biết, chỉ cần mỗi lần Tần Dương tới công ty hay tình huống gì đó đều mời mọi người ăn. Và sau khi doanh thu phim hot, mọi người sẽ được phát một phong bao lì xì lớn, riêng phong bao đỏ này cũng phải vài tháng lương.
Người sếp như vậy, ai mà không thích, không yêu quý?
Huống hồ hắn còn là thần tượng quốc dân của Hoa Hạ, có thể làm việc chung với hắn, cùng ăn chung, thậm chí uống rượu chung, đó là chuyện rất vui vẻ và đáng khoe khoang ……
6 giờ rưỡi tối, cả quầy thức ăn đã được đoàn phim bao trọn. Tần Dương và các diễn viên chính khác cũng ngồi tại bàn lớn để ăn như mọi người, còn đi từng bàn nâng ly. Dù gì hắn không chỉ là vai chính, đồng thời cũng là sếp, nói ra thì mọi người đều đang làm việc cho hắn
Đa phần người trong đoàn phim là đoàn phim Siêu phàm, cũng có người mới, một bữa cơm thì ai cũng quen thuộc, quan hệ cũng tiến thêm một bước.
Vì ngày hôm sau khai máy, mọi người đều không uống quá nhiều. Sau khi uống xong, Tần Dương, Lý Tư Kỳ và Triệu Thanh Long cùng ra ngoài, chuẩn bị thả bộ đi về toà nhà ngang.
Mới đi vài bước, Triệu Thanh Long đột nhiên khựng lại: “Tạch, quên một chuyện, mọi người về trước, tôi sẽ về sau.”
Không chờ Tần Dương và Lý Tư Kỳ phản ứng, Triệu Thanh Long quay đầu lại, động tác rất dứt khoát.
Lý Tư Kỳ thấy bóng lưng của Triệu Thanh Long thì không nhịn được cười: “Anh ta chạy nhanh như vậy, chắc là quên gì thật rồi. Hay là anh ta cảm thấy mình không nên làm bóng đèn?”
Tần Dương cũng không nhịn được cười: “Chắc là về sau.”
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương: “Có cần chờ anh ta không?”
Tần Dương tỏ ra thản nhiên và nói: “Đi thôi, trời cũng tối rồi, ai cũng nhận ra chúng ta. Hơn nữa, cho dù nhận ra cũng không sao, không cho đi dạo sau khi ăn ư.”
Lý Tư Kỳ mím môi cười, đôi mắt hơi cong lên: “Được, vậy chúng ta đi thôi!”
Lý Tư Kỳ tết đuôi tóc, đội một chiếc mũ lưỡi trai, Tần Dương cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, giống như mũ đôi, thật ra Tần Dương vốn không cảm thấy mình là ngôi sao lớn hay là cấp trên gì cả. Hắn chỉ muốn tránh rắc rối, vì hắn cho rằng mình không phải là một ngôi sao, cho nên không muốn bị đám đông xin chữ ký.
Tiết trời quang đãng, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, con đường này cũng rất hẻo lánh, mặc dù có người đi bộ nhưng cũng không nhiều.
Tần Dương và cô ta cứ thế mà yên lặng đi hết đoạn đường. Lúc đi được một đoạn thì trời khá tối, Lý Tư Kỳ lặng lẽ đưa tay mình ra, nắm lấy tay của Tần Dương. Sau đó đan ngón tay của mình vào tay của Tần Dương.