Chương 1993: Anh ta không phải người lắm chuyện
Con phố dài rất yên tĩnh, ánh đèn rất tối, nhưng hơi ấm luân chuyển giữa hai ngón tay đan vào nhau.
Tần Dương không nói gì.
Lý Tư Kỳ tiến một bước nhỏ bên cạnh Tần Dương, lén liếc mắt nhìn, thấy Tần Dương vốn không có bất kỳ sự từ chối, đột nhiên trong mắt cô ấy hiện lên vẻ hạnh phúc, khoé miệng cũng hơi giương lên.
2 người nắm tay nhau như vậy, đột nhiên có 2 người đi ra từ một con hẻm phía trước, Lý Tư Kỳ gần như vô thức buông tay Tần Dương ra rồi co người lại như bị điện giật.
2 người đi ngang qua nhau, Tần Dương nghiêng mặt, nheo mắt cười nhìn Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ bị Tần Dương nhìn chằm chằm như vậy thì hơi ngại mà lên tiếng giải thích: “Tôi sợ bị người khác nhận ra, lại gây thêm phiền phức cho anh.”
Tần Dương mỉm cười: “Ừm, tôi biết. Nhưng trời tối như vầy, còn đội nón, nhìn không rõ mặt đâu.”
Lý Tư Kỳ lo bị Tần Dương hiểu lầm nên vội giải thích: “Tôi không phải sợ mình bị đắm vào thị phi, tôi ……”
Lời Lý Tư Kỳ còn chưa nói xong thì Tần Dương đã đưa tay ôm lấy vai cô ấy, giống như anh em tốt câu cổ bá vai nhau vậy. Hắn mỉm cười rồi cắt ngang lời cô ấy: “Không cần giải thích, tôi hiểu mà.”
Lý Tư Kỳ bị Tần Dương ôm lấy như vậy, nghe hắn nói thế sự bất an trong lòng ban đầu đã biến mất. Cô ấy nghiêng đầu cười hi hi, tựa vào vai của hắn.
“Tôi rất sợ anh hiểu lầm.”
Tần Dương cũng không buông tay, cứ tiếp tục đi tới như thế. Anh mỉm cười: “Biết là cô muốn tốt cho tôi, sao tôi lại hiểu lầm cô được?”
Lý Tư Kỳ cười nhẹ: “Nếu có một ngày anh không tin lời tôi nói hoặc tình huống khác, anh có thể thôi miên tôi, lắng nghe những suy nghĩ thật sự trong lòng tôi.”
Tần Dương lắc đầu: “Tôi từng nói với cô rồi. Tôi sẽ không dùng thuật thôi miên trên người thân cận tôi. Nếu yêu nhau, còn phải dùng thuật thôi miên để xác định tấm lòng của đối phương, xác định những lời đối phương nói là thật lòng hay không, vậy loại quan hệ đó không thể coi là bình đẳng được.”
Lý Tư Kỳ chớp chớp mắt: “Nếu có một ngày, anh cảm thấy anh bị người anh quan tâm lừa gạt thì sao?”
Tần Dương suy nghĩ: “Nhãn thuận giống như chiếc hộp Pandora. Nếu không kiểm soát bản thân, vận dụng lung tung, vậy sẽ nghi ngờ mọi thứ, khiến bản thân cũng đi theo hướng cực đoan, giữa người và người càng thân nhau cũng cần có không gian riêng tư, phải học cách tin tưởng. Nếu tôi dùng nhãn thuật để chứng minh tấm lòng của cô ấy, vậy chẳng phải chứng minh tôi thật sự không cách nào tin tưởng cô ấy sao?”
“Nếu người này là người tôi quan tâm, tôi thà thẳng thắn công khai với cô ấy, nói cô ấy nghe sự nghi ngờ của tôi, cũng không muốn trực tiếp dùng thủ đoạn nhãn thuật thôi miên thô lỗ như vậy để kiểm chứng sự nghi ngờ của mình. Cho dù có thể làm cho đối phương thần không biết quỷ không hay cũng không được. Tôi cũng không phải tâng bốc chính mình làm gì, mà thăm dò tấm lòng của người khác chính là một tà ác. Nếu không thể kiểm soát suy nghĩ xấu xa này, cuối cùng bản thân cũng bị suy nghĩ xấu xa này phá huỷ, thành quái vật có đầu óc đen tối.”
Lý Tư Kỳ ừm một tiếng và nói nhỏ: “Tôi thích tính cách này của anh. Cho dù sở hữu năng lực siêu phàm, nhưng trước giờ cũng không kiêu ngạo, ngược lại kiềm chế bản thân, không phải là chuyện ai cũng làm được.”
Tần Dương cười hi hi: “Khen tôi à, cứ khen tôi nhiều vào, tôi thích nghe người khác khen tôi.”
Lý Tư Kỳ véo dưới xương sườn của Tần Dương: “Anh không hẳn vậy. Anh ở trên võ đài, thắng hàng trăm văn vật, toàn bộ đều cống hiến cho đất nước. Anh thắng thi đấu giao hữu, giành lấy quán quân, anh đụng độ với các bác sĩ nước ngoài để làm nên tên tuổi cho y học Hoa Hạ …... Người dân cả nước đều khen ngợi anh, anh có nghe thấy không?”
Tần Dương cười nói: “Thật ra cũng không vĩ đại như vậy. Chủ yếu là bọn họ khiêu khích tôi, tôi đương nhiên sẽ không lộ ra sự yếu đuối. Nếu như thua thì mất mặt sư môn tôi hết!”
Lý Tư Kỳ cười nhẹ: “Anh đó, chỉ sợ người khác sẽ khen ngợi anh quá cao, không muốn bị gò bó bởi những lời bàn tán bên ngoài. Thà để người khác nghĩ rằng mình là một người bình thường ích kỷ, cũng không muốn bị thần thánh hoá. Nhưng nói đi phải nói lại, cũng chính vì anh như vậy, cho nên mới trở thành thần tượng quốc dân. Nếu anh vênh váo tự đắc, cho dù chuyện anh làm quá nhiều cũng sẽ không được mọi người công nhận và tôn sùng.”
“Cô là muốn giết tôi đó hả?”
Lý Tư Kỳ lắc đầu và thấp giọng nói: “Không phải. Anh là anh trai tôi, cũng là anh hùng trong lòng tôi. Những gì tôi nói đều là lời thật lòng. Tôi thật sự khâm phục anh, ừm, ngưỡng mộ anh. Anh biết không? Tuy chỉ là người, tôi vẫn cảm thấy rất kiêu ngạo, hận không thể lớn tiếng nói cho người đời biết, chẳng qua là sự tự hào không nói thành lời ……”
Tần Dương không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay của mình.
Hắn có thể hiểu nỗi lòng của Lý Tư Kỳ. Thời gian Lý Tư Kỳ và hắn trò chuyện dần trôi, càng tiếp xúc giới diễn xuất, càng hiểu những đen tối và bất lực. Vẻ ngoài tươi sáng đẹp đẽ, nhưng phía sau lại xót xa và tủi nhục nhưng đành cắn răng tự mình chịu. Cấp bậc của Lý Tư Kỳ ngày càng cao, càng tiếp xúc nhiều loại như vậy, người có suy nghĩ liên quan đối với cô ấy, nhưng vì cô ấy là bạn do Tần Dương nâng đỡ, cho nên không ai dám giỏ trò với cô ấy.
Quay đầu qua, cô ấy mới biết mình được Tần Dương bảo vệ thì may mắn biết bao, còn nỗ lực và tài năng thì sao?
Người tài năng trên thế giới này rất nhiều, người nỗ lực cũng rất nhiều, cuối cùng có bao nhiêu người trong số họ thực sự có thể dẫn đầu trong ngành?
Trước khi nhận được sự giúp đỡ của Tần Dương, Lý Tư Kỳ rất có cảm tình với Tần Dương. Cho nên còn chủ động chạy tới đại học Trung Hải gặp hắn. Phần thiện cảm này không mang thao bất kỳ tư lợi hay cảm ơn gì cả, sau đó chuyện giữa 2 người, càng khiến Lý Tư Kỳ không cách nào rời xa Tần Dương.
Cô ấy thích người đàn ông này. Người đàn ông này, cô ấy cũng tận hưởng sự quan tâm chăm sóc này từ hắn. Cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì hắn, thậm chí là tự mình trả giá tất cả.
2 người đi thẳng tới toà nhà ngang thì mới chia tay. Lúc này cũng không gọi là quá muộn, xung quanh toà nhà ngang đều là người đi dạo tán gẫu, còn có đứa bé bị đánh, hơi thở mạnh mẽ của cuộc sống.
2 người đi lên cầu thang, Lý Tư Kỳ thở dài: “Cuộc sống ở đây, tuy có thể nghèo hơn một chút, nhưng cuộc sống có vẻ đơn giản hơn.”
Tần Dương mỉm cười: “Chúng ta cũng phải ở một tháng. Ngày mai bắt đầu, chúng ta phải tự mình nấu cơm. Tài nghệ của tôi cũng rất kém, cô chuẩn bị nấu chưa?”
Lý Tư Kỳ cười hi hi và nói: “Cùng nhau sống công khai, đó là chuyện tôi mong chờ đã lâu. Tôi sẽ nấu món ngon mỗi ngày cho anh, làm nhiều món ngon khác nhau, đáng tiếc là thời gian hơ ngắn, hơn nữa buổi tối cũng không tiện ở cùng nhau ……”
Tần Dương chớp chớp mắt: “Triệu Thanh Long không phải là người nhiều chuyện.”
Đôi mắt của Lý Tư Kỳ sáng rỡ: “Anh chắc chứ?”
Tần Dương cười ha ha: “Nếu không phải trong lòng anh ta nghĩ vậy, tại sao hôm nay lại chạy nhanh vậy?”
Lý Tư Kỳ nghĩ lại thấy cũng đúng, ánh mắt bỗng dưng nóng lòng muốn thử, cô ấy nhìn sang Tần Dương: “Tay anh khoẻ rồi, vậy tối nay lén đi phía sau ban công vào thì sao? Tôi muốn ôm anh ngủ …….”