Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1983 - Chương 1994: Thành Phố Hỗn Loạn

Chương 1994: Thành phố hỗn loạn
 

Rifiat, quốc gia hỗn loạn nhất trên thế giới, quốc gia này có diện tích không quá lớn nhưng các loại tài nguyên khoáng sản rất phong phú, thậm chí còn có mỏ vàng rất phong phú. Tuy nhiên, cuộc chiến tranh liên miên và những nhà lãnh đạo không hiểu chính trị và chuyển đổi như một chiếc đèn lồng quay khiến cư dân của quốc gia này không những không đi theo hướng hoà bình và thịnh vượng. Ngược lại cả nước lần lượt bị kéo vào vực thẳm của sự thoái hóa.

Đối với những cư dân bình thường của Rifiat mà nói, cuộc sống ở đây được ngày nào hay ngày đó, vì họ không có ngày mai, không có tương lai.

Ở đây, nhiều loại tội phạm hoành hành, dân địa phương có lẽ còn đỡ hơn. Nếu người nước ngoài tuỳ tiện vào đây, tiền mất tật mang và mọi thứ chỉ là chuyện nhỏ. Nếu không chú ý thì chỉ có thể vào rồi đi ra, hoặc cơ bản không cần phải đi ra ngoài, từ đó sẽ ngủ mãi tại nơi này.

Nghèo đói khiến những người dân nơi đây trở nên vô cùng hung ác, trở nên hiếu chiến, tốt bụng, họ không thể sống sót ở đây mà chỉ có thể chôn chân xuống mồ.

Cho dù là một đứa bé 10 tuổi, nếu anh không cẩn thận, có lẽ đứa bé sẽ lấy trộm ví tiền của anh. Nếu anh đuổi theo, có lẽ đứa bé sẽ rút súng ra và bóp cò.

Nơi hỗn loạn là lăng mộ của những người hiền lành nhưng lại là thiên đường cho những tên tội phạm.

Cả thế giới không biết có bao nhiêu tội phạm bị truy nã, trốn ở đây tiếp tục phạm tội trắng trợn. Ở một mức độ nào đó, nơi đây là thiên đường của những kẻ giết người và tội phạm, ngay cả hình cảnh quốc tế cũng không dám đến đây bắt người.

Không phải chưa thử qua nhưng đám người tới cơ bản không quay lại.

Nơi này không những có tội phạm bình thường, người tu hành càng có thực lực mạnh, noi này có tổ chức sát thủ, có lính đánh thuê, có những thế lực địa phương, cũng như kẻ thống trị ngầm “thiên thần của cái chết Samael” ở đây.

Thiên thần của cái chết Samael là mã số, đại diện là một người, tên của anh ta không được ai biết. Samael là tên của anh ta. Anh ta không có bất kỳ chức vụ chính thức nào, nhưng lời nói của chủ tịch Rafiat vẫn có hiệu lực trong lời nói của anh ta.

Anh có thể không nghe lời chủ tịch, vậy anh chắc sẽ không chết. Nhưng nếu anh không nghe mệnh lệnh của Samael, chống đối ý chí của ông ta, vậy anh chết chắc.

Samael rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, không ai biết. Nhưng hơn 20 năm trước, từng có người vì một tên tội phạm khét tiếng nhất mà đuổi tới tận Rafiat. Vì biết được đặc thù của nơi này, anh ta đã nhờ một cường giả tôn quý giúp đỡ, để cho cường giả tôn quý tiến vào Rafiat để bắt tên tội phạm này.

Cường giả tôn quý mới vào Rafiat thì thấy một người trên đường vắng, đó là một người đàn ông đeo mặt nạ, không có nói nhảm, chỉ nói một câu.

“Đây là địa bàn của tôi. Hoặc là cút khỏi đây, hoặc là vĩnh viễn ở lại nơi này.”

Cường giả tôn quý đều là cường giả đỉnh cao trên thế giới này, bị người như vậy đe doạ, dĩ nhiên không phục, cũng phải đánh một trận ra trò mới được, thật sự đánh không lại thì mới chạy!

Không đấu kịch liệt, người đàn ông đeo mặt nạ chỉ một ngón tay.

Linh khí của trời đất bỗng dưng ngưng tụ trong ngón tay này, như mây gió tụ lại, lập tức đánh tới cường giả tôn quý đối diện.

Cường giả tôn quý kia cũng là người luyện thể, cơ thể cứng hơn thép, nhưng là không trụ nổi ngón tay này, cơ thể trực tiếp nổ tung, vỡ nát trên mặt đất.

Tin tức truyền ra, không có người chính trực đến đây để gây rắc rối.

Không phải cả thế giới không thể làm gì được thiên thần của cái chết Samael. Nhưng ở đây là một đất nước nhỏ bé hỗn loạn. Có hay không có Samael, cơ bản hoàn toàn không thể thay đổi bản chất của nó. Dưới một tiền đề như vậy, ai sẵn sàng buộc một kẻ biến thái có thể giết chết cường quốc tôn quý chỉ bằng một ngón tay?

Sau cuộc chiến đó, Rafiat trở nên nổi tiếng khắp thế giới, ngày càng thu hút nhiều tội phạm kéo đến, chẳng khác gì đất nước của tội phạm.

Bầu trời đầy mây đen, không thấy rõ mặt trời. Trên bầu trời có tiếng sấm vang lên như bị bóp nghẹt yếu ớt, một cơn mưa lớn sắp ập đến.

Người ngồi trong nhà, đứng trên phố đều ngẩng đầu, nhìn lên trời, vẻ mặt mong chờ và kích động.

Nơi này đã khô hạn quá lâu, không có mưa nữa, đừng nói là tắm rửa, ngay cả nước uống cũng gặp vấn đề.

Ở bên đường, một khách sạn cũ nát với bàn ghế cũ kỹ nhưng có rất nhiều người ngồi. Những người này có hình dáng và màu da khác, hình như mỗi người đều mang súng lục hay súng trường. Những chiếc bàn gỗ tồi tàn xung quanh họ, một số đang chơi poker ăn tiền, một số đang uống rượu, một số dựa vào ghế để ngủ.

Một tên râu ria uống hết cốc bia tươi trước mặt. Sau đó đập mạnh cốc bia xuống bàn và hét lên: “Này …... uống bia nữa đi! Hán Đặc, bia này đổi lấy nước phải không? Sao lại nhạt vậy? Bia nhạt như nước lã lại có giá 30 đô la. Anh làm vậy chính là lừa bịp!”

Đứng sau quầy cũ, một người đàn ông trung niên mặc vest với điếu thuốc phì phèo đáp lại: “Nếu anh cảm thấy đắt thì có thể không uống!”

Tên râu ria hình như quen câu trả lời của người bán rượu: “Uống, sao lại không uống! Ở nơi quỷ này trừ uống rượu, đánh bạc thì còn có có thể làm gì?”

Một người đàn ông da đen to lớn bên cạnh cười nói: “Anh còn có thể chơi gái nữa.”

Tên râu ria phun nước bọt: “Phụ nữ nơi này có cái quái gì mà chơi, giá thì mắ, chi bằng chạy sang nước khác một chuyến, há chẳng phải chơi càng đã sao?”

Người đàn ông da đen to lớn cười nói: “Mọi thứ của nơi này rất đắc. Nhưng nơi này an toàn, giống như trên người anh treo biết bao nhiêu mạng người, đi ra ngoài thì bị người ta theo dõi, đó chính là một con đường chết, nghe nói tiền thưởng của anh đã đạt tới một triệu.”

Tên râu ria cười khẩy: “Đám người này thật nhỏ nhen. Tôi tốt xấu gì cũng là thực lực Đại thành cảnh, tuỳ tiện ra tay cũng không vượt quá chút tiền ít ỏi này.”

Có một người đàn ông bên cạnh tiếp lời: “Kiệt Phu, nghe nói lúc đầu anh có một món tiền lớn, kiếm không ít, cả đời không tiêu hết hả?”

Vẻ mặt của tên râu ria hơi thay đổi: “Ai nói nhảm vậy? Nếu tôi có nhiều tiền vậy, tôi sớm đã tới thiên đường ăn uống no say và chơi gái lâu rồi. Thậm chí tôi còn trốn ở đây uống thứ bia nhạt mà đắc chết người như thế ư?”

Đám đông bỗng dưng bật cười, ánh mắt của nhiều người nhìn sang tên râu ria cũng chuyển sang hướng khác.

“Bia của anh đây.”

Người bán rượu Hán Đặc đập một đống bia trước mặt anh ta, thái độ tồi tệ, sau đó quay người rời đi.

Tên râu ria Kiệt Phu bưng bia lên uống hết một ngụm, thấy người xung quanh dời mắt sang nơi khác, sắc mặt giãn ra vài phần.

Đây đúng là Rafiat!

Người nơi này ai lại là người tốt chứ?

Nếu một người đến đây với một số tiền khổng lồ, rất dễ bị người khác giết vì tiền. Ở đây, dù anh có lợi hại đến đâu, điều quan trọng nhất là không được để lộ tài sản của mình.

“ y da!”

Cửa của quán bar cũ nát bị người ta đẩy ra, một người đàn ông cao gầy đi vào, da vàng, mắt đen, người phương Đông điển hình, vẻ mặt hơi trắng bệch, xem ra hình như đã lâu không thấy ánh mặt trời, hơi yếu ớt ……
Bình Luận (0)
Comment