Chương 1995: Tôi là Lục Thiên Sinh
Toàn bộ quán bar ồn ào nhất thời im lặng, ánh mắt của mọi người rơi vào gương mặt người đàn ông phương Đông, ánh mắt đầy vẻ dò xét và hơi kinh ngạc. [Số đầu tiên của chương m thanh tình yêu – tiểu thuyết trên mạng, nhớ ghi địa chỉ]
Quán bar này toạ lạc tại khu vực trung tâm của Rafiat, là một quán bar có lịch sử lâu đời. Nơi này ngày nào cũng có nhiều người lui tới, vừa uống rượu vừa đợi để sống.
Đúng, đợi để sống!
Tuy nơi này là thành phố hỗn loạn, nhưng nó cũng là thành phố hỗn loạn có quy tắc. Thậm chí những quy tắc này còn có hiệu lực hơn cả luật pháp quốc gia. Vì anh vi phạm pháp luật có thể ngồi tù hoặc chịu trừng phạt, nhưng phá vỡ quy tắc của thành phố hỗn loạn thì sẽ chết chắc!
Rafiat vốn không phồn hoa, thậm chí rất là nghèo khó, nhưng so với thu nhập thì sức tiêu thụ ở đây rất cao. Bất kể là nhu yếu phẩm hàng ngày, hay một số mặt hàng xa xỉ, giá cả nơi đây ít nhất cũng đắt gấp mấy lần, thậm chí gấp chục lần. Chẳng hạn như một đống bia rất nhẹ đây có giá 30 đô la. Loại bia chất lượng bình thường trên thế giới cũng khoảng 2 3 đô la.
Tuy đắc nhưng cũng hết cách, vì anh sống ở đây thì phải chấp nhận. Nếu anh không chấp nhận, anh có thể rời khỏi, không ai ngăn cản anh. Đương nhiên, rời khỏi Rafiat, bị người ta theo dõi, bị bắt hoặc bị giết, vậy thì tự chuốc lấy xui xẻo.
Tuy người bên ngoài không dám vào Rafiat, nhưng có một số người tu hành có thực lực mạnh lang thang trong phạm vi của Rafiat, chuyên môn bắt giam những kẻ phạm tội ẩn nấp trong Rafiat. Những tên tội phạm này thường được treo thưởng không ít, còn đám người này cũng trở thành thợ săn tiền thưởng.
Thợ săn tiền thưởng không phải người bình thường có thể làm. Nhưng thợ săn tiền thưởng có gan càng lớn cũng không dám vào Rafiat.
Những người sống ở Rafiat làm sao mưu sinh? Rất đơn giản, gia nhập các tổ chức khác nhau, nhận nhiệm vụ khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ được trả thù lao. Sau khi kiếm được tiền thì tiếp tục núp ở đây cờ bạc, uống rượu, chơi gái. Không có tiền thì đi liều mạng, mãi tới khi một ngày nào đó bị mất mạng thì thôi.
Người thường xuyên ở trong quán rượu chờ sống dĩ nhiên là ánh mắt nghiêm nghị, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được người phương Đông này là người mới tới.
Sở dĩ nói người mới đến là vì không có du khách nào dám vào đây. Người đến đây thường là tội phạm từ khắp nơi trên thế giới hoặc một số người đặc biệt.
Người đàn ông trung niên đi tới quầy, tháo nón ngư phu trên đầu, dùng tiếng Anh hỏi: “Có rượu ngon gì thì mang một ly ra, thêm món ăn nữa, ngon nhất là thịt, anh có không?”
Hán Đặc lạnh lùng quan sát người đàn ông trung niên, chỉ vào bình rượu phía sau: “Một ly whisky, một miếng bít tết rán, 400 đô la, trả tiền trước.”
“400 đô la? Đúng là không rẻ!”
Người đàn ông trung niên lẩm bẩm, rút ra một xấp đô la trong túi, rút 4 tờ cho Hán Đặc: “Bít tết chín 7 phần, một ít nước sốt tiêu đen và một ly rượu whisky với đá, cảm ơn!”
Hán Đặc liếc nhìn chiếc túi đeo thắt lưng của người đàn ông trung niên, trong đó có ít nhất vài cọc, xem ra ít nhất cũng là hàng chục nghìn đô la, thậm chí nhiều hơn, vì nó có mệnh giá một ngàn đô la.
“Mới tới hả? Hoa Hạ? Nhật? Hàn?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Hoa Hạ, nghe nói nơi này rất thú vị, tới tham quan xem thử, anh tên gì vậy?”
Hán Đặc ừm một tiếng, lấy chai rượu whisky lên bắt đầu rót. Sau đó cho thêm 2 viên đá, đưa rượu cho người đàn ông trung niên: “Hán Đặc, bít tết chút nữa sẽ có.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Không sao, tôi không vội.”
Hán Đặc cầm khăn lau bàn và lên tiếng: “Muốn ở đây sinh sống, trước tiên phải học đừng để lộ tài sản, nếu không mất tiền là chuyện nhỏ, mất mạng là chuyện lớn.”
Người đàn ông trung niên bưng ly rượu lên: “Cảm ơn đã nhắc nhở, Hán Đặc, anh là một người tốt!”
Hán Đặc nói nhẹ nhàng: “Mỗi người mới tới, tôi đều nói một câu như vậy. Dù gì các người để tôi kiếm tiền. Hơn nữa tôi cũng hy vọng ông có thể khiến tôi kiếm càng nhiều tiền, chứ không phải bị người khác cướp đi, cờ bạc hay chơi gái.”
Người đàn ông trung niên ừm một tiếng, ánh mắt quét ngang quán bar, trong đám người có vài ánh mắt không tốt, lúc nãy người đàn ông trung niên trả tiền đã để lộ tài sản, dĩ nhiên họ cũng nhìn thấy.
Một người Hoa Hạ mới tới, trên người mang theo 100 ngàn 80 ngna2 đô la, như vậy cũng đủ khiến người ta khơi lòng xấu xa.
Người đàn ông trung niên giống như không nhìn thấy gì, nhẹ nhàng quan sát một lượt, sau đó từ từ uống rượu, bít tết nhanh chóng bưng lên.
Bít tết hình như cũng không tệ, người đàn ông trung niên cầm dao nĩa, cắt miếng thịt bò thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng nĩa ăn từng miếng một, ăn 2 miếng, nhấp một ngụm rượu, thần thái thoải mái.
Khi người đàn ông trung niên mỉm cười nuốt hết miếng thịt bò cuối cùng, ông ta nâng ly rượu lên, uống cạn ngụm rượu cuối cùng rồi mỉm cười: “Bò bít tết cũng được, nhưng hơi ít.”
Hán Đặc tỏ ra vô cảm trả lời: “Ông có thể gọi thêm phần nữa.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Lần sau lại tới, để bụng trống một chút, để mình nhớ lại một chút. Ông chủ, khách sạn ở đâu vậy. Hay là có phòng trọ không? Có lẽ tôi muốn ở lại một thời gian.”
Hán Đặc lạnh lùng trả lời: “Ra cửa quẹo trái 50m có một chung cư, ông có thể ở đó, có thể ở theo ngày hoặc thuê ở dài hạn.”
Người đàn ông trung niên đứng lên và cười: “Cảm ơn!”
Người đàn ông trung niên cầm nón ngư phu của mình, đứng lên đi ra ngoài, hình như ông ta vừa mất hút tại cửa thì mấy người trong quán bar cũng lục đục đứng lên.
Mấy người này nhìn vào mắt nhau, một người đàn ông to lớn ở giữa đột nhiên nói: “Làm như cũ.”
“Được!”
Mấy người này nhanh chóng lao ra ngoài. Dù gì hiếm khi mới thấy con dễ béo bở, nếu hành động chậm, nói không chừng bị người khác ra tay trước.
Trong túi của tên nhóc này có 100 ngàn 80 ngàn lận, nói không chừng còn nhiều hơn nữa.
Dù gì tên nhóc này ăn 4 miếng bít tết giá 400 đô la nhưng không hề thấy xót, biểu hiện này chắc chắn anh ta có tiền.
Người trong nhà nhìn thấy đám người này lục đục xông ra ngoài thì đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
“Mấy tnên này, ra tay cũng nhanh lắm!”
“Các anh nói xem người Hoa Hạ kia có bản lĩnh không? Xem dáng vẻ bình tĩnh của ông ta, đối mặt với chúng ta không hề sợ hãi, chắc cũng là người tu hành?”
“Cho dù là người tu hành, anh ta chỉ có một mình, Sa Khắc râu đỏ đi rồi, anh ta con chạy được sao?”
“Tên râu đỏ tốt xấu cũng là cao thủ, chút tiền này cũng nhìn trúng sao?”
Đám đông đang bàn tán từ từ suy đoán tình hình bên ngoài, cửa quán bar đột nhiên bị đẩy ra, người đàn ông trung niên quay lại nhưng đám người vừa lao ra hình như đã không còn động tĩnh nữa.
“Hán Đặc, tôi hỏi một chút, ở Rafiat, giết người không vấn đề gì chứ?”
Ánh mắt của Hán Đặc tỏ ra kỳ lạ: “Chỉ cần người bị giết không vấn đề gì, người khác cũng không thành vấn đề.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Được thôi, cảm ơn anh, Hán Đặc. Anh là một người bán rượu tốt bụng. Đúng rồi, tôi tên Lục Thiên Sinh!” [Số đầu tiên của chương m thanh tình yêu – tiểu thuyết trên mạng, nhớ ghi địa chỉ]