Chương 2160: Họ từng là người yêu của nhau
“Đúng vậy, chúng tôi biết nhau.”
Bạch Phá Quân thở dài một hơi, ánh mắt hơi đờ đẫn, lại có chút tức giận.
Tần Dương phát hiện cho dù là Bạch Phá Quân hay là Mai Lạc Y, mỗi lần nói đến người đàn ông trung niên ở Niết Bàn là lại có vẻ mặt khá phức tạp. Điều này khiến Tần Dương càng thêm tò mò, người đàn ông trung niên đó rốt cuộc là ai, tại sao lại khiến cho đỉnh phong cường giả Mai Lạc Y và lão đại Bàn Cổ Bạch Phá Quân có biểu cảm như vậy...
“Ông ta là người Hoa.”
Tần Dương trợn tròn mắt, cao thủ siêu cấp lợi hại của Niết Bàn vậy mà lại là người Hoa.
Nền tảng của Niết Bàn quá sâu.
Tần Dương giật mình hỏi: “Ông ta là người Hoa? Thực lực cường đại như thế tại sao lại gia nhập Niết Bàn? Trước mặt ông ta tôi còn không đỡ nổi một chiêu, thực lực của ông ta chắc là đạt tới chí tôn hậu kì rồi đúng không?”
Vẻ mặt Bạch Phá Quân cũng rất kCì lạ: “Đúng thế, đó cũng là chuyện chúng tôi không hiểu. Với thực lực và địa vị của ông ta, tại sao lại phải gia nhập Niết Bàn chứ? Câu trả lời là Niết Bàn có thể giúp ông ta đi được đến bước cuối cùng, chúng tôi không tin, nhưng đáng tiếc ông ta lại tin.”
Tần Dương mở to hai mắt: “Bước cuối cùng? Có nghĩa là ba mươi sáu huyệt đạo đều được thông, trở thành chí tôn đại viên mãn sao?”
“Đúng vậy, ông là là một thiên tài, thực lực từ lâu đã vượt qua những nhà tu hành cùng tuổi, thậm chí còn vượt qua cả các tiền bối. Ông ta đã tiến vào hàng ngũ chí tôn cường giả từ rất sớm, hơn nữa còn dùng thời gian nhanh nhất đạt đến chí tôn hậu kì. Nhưng từ đó về sau, thực lực của ông ta không tiến bộ được nữa, mãi vẫn không đi đến được bước cuối cùng, Ông ta là thiên tài, thiên tài đều kiêu ngạo, điều đó khiến ông ta rất phẫn nộ và chán nản...”
Tần Dương cười khổ: “Ông ta đã đạt tới thực lực kinh khủng của chí tôn hậu kì, đó đã là thực lực mạnh nhất trên thế giới rồi, cứ coi như không đi được đến bước cuối cùng thì cũng coi như là người mạnh nhất trong những người mạnh nhất. Ông ta phẫn nộ và chán nản cái gì nữa? Ông ta như thế chẳng phải những người tu hành khác sẽ trực tiếp không muốn sống nữa sao?”
Bạch Phá Quân thở dài: “Ý nghĩ của thiên tài không giống người bình thường. Họ luôn nghĩ mình có thể làm được, đây là động lực, cũng là tự tin của họ. Một khi sự tự tin này sụp đổ thì họ sẽ không chịu nổi. Thiên tài kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng vô cùng yếu ớt.”
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn phá hủy một thiên tài thì biện pháp tốt nhất là phá hủy thứ mà người đó luôn lấy làm kiêu ngạo, để người đó rơi xuống thần đàn, hoài nghi bản thân, hoài nghi cuộc sống, cam chịu...”
“Đúng vậy, đại khái chính là ý này. Ông ta từng đi khắp nơi tìm người khiêu chiến, hi vọng có thể giác ngộ để đi tới bước cuối cùng. Nhưng thực lực ông ta như thế thì ai có thể cho ông ta giác ngộ chứ? Không biết tại sao ông ta lại tiếp xúc với Niết Bàn, cũng không biết Niết Bàn thuyết phục ông ta thế nào mà bỗng nhiên lại biến mất khỏi nhân gian, gia nhập Niết Bàn. Chờ đến khi những người khác biết đến chuyện này thì đã là rất nhiều năm sau đó.”
Ánh mặt Bạch Phá Quân có phần tế nhị: “Cậu cũng nhìn thấy biểu hiện của Mai Lạc Y rồi, bà ấy là người hiểu rõ ông ta nhất, quan hệ cũng rất thân thiết, nhưng bà ấy cũng không hiểu tại sao ông ta lại gia nhập Niết Bàn, hơn nữa còn hết lòng làm việc cho Niết Bàn. Bây giờ ông ta có địa vị rất cao ở Niết Bàn, cũng rất đặc thù, không thuộc quyền quản lý bình thường. Tôi nghe nói tương đương với địa vị của khách nhân, còn ngang hàng với thủ lĩnh Niết Bàn.”
Trong đầu Tần Dương bỗng nhiên hiện lên một người khác, thiên sứ tử vong, thành chủ của thành phố hỗn loạn Samuel, hắn theo bản năng thốt ra: “Quan hệ hợp tác giao dịch, ông ta giúp Niết bàn làm việc, Niết Bàn giúp ông ta nghĩ cách vượt qua bước cuối cùng?”
“Chắc là như thế, nhưng chúng tôi đều không tin Niết Bàn thực sự có biện pháp.”
Bạch Phá Quân trầm giọng nói: “Thực ra truyền thừa của Niết Bàn không phải đến từ Lander mà là từ Nossa. Lúc trước Lander và Nossa tranh chấp trên trái đất, hai bên đều để lại truyền thừa, Nossa nắm giữ rất nhiều kĩ thuật bí mật mà Lander không biết, thế nên Niết Bàn cũng có rất nhiều thứ mà người tu hành chúng ta không biết được. Nói Nossa nắm giữ phương pháp đi đến bước cuối cùng cũng không phải không có khả năng, chỉ là nếu bọn họ thực sự nắm giữ phương pháp đó thì tại sao cả trăm ngàn năm qua mà Niết Bàn vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn?”
Tần Dương mở to hai mắt, nhớ lại huyễn cảnh lúc trước khi nền văn minh của lục địa Mu bị hủy diệt đã có rất nhiều người Lander chạy trốn đến trái đất, không những đến vì muốn đào vong mà còn vì để truy sát Nossa. Khi thế giới bị hủy diệt, mỗi bên lại để lại những truyền thừa của riêng mình, chuyện này có thể hiểu được.
Người Lander có tồn tại hay không vẫn chưa xác định, nhưng hành tinh của họ đã bị người Nossa chiếm cứ và thống trị, còn liên tiếp gửi máy thám thính hoặc phi thuyền đến thăm dò trái đất. Nhưng vào thời điểm này, nền văn minh của trái đất đã phát triển nhanh chóng, sức mạnh của các nhà tu hành đã rất mạnh mẽ, đủ để đối đầu với Nosa.
Có lẽ do số lượng của Nossa lúc đó rất thưa thớt, hoặc vì nguyên nhân gì mà họ không hủy diệt thế giới nên đã liên lạc và tập hợp thế hệ truyền thừa là Niết Bàn, biến Niết Bàn thành tay sai của mình.
Nossa đổ bộ xuống trái đất, những lời tiên đoán của Niết Bàn lúc trước đã trở thành sự thật. Sau khi Nossa tấn công trái đất thì người Niết Bàn càng thêm tin tưởng và bội phục Nossa, cam tâm tình nguyện làm chó săn nghe theo mệnh lệnh của Nossa. Dù sao thì Nossa cũng không bắt bọn họ phải đi đánh trận, cuộc sống của họ không bị ảnh hưởng gì. Không những thế, tham gia Niết Bàn còn có thể có được năng lực cường đại, thu được nhiều lợi ích. Tiếp nữa là khi Nossa tấn công thì cho dù là cường giả cũng không ngăn cản nổi, thuận theo Nossa là quyết định hoàn toàn chính xác.
Trong nhiều điều kiện khác nhau, Niết Bàn luôn luôn bí mật tồn tại và ngày càng phát triển, Nossa cũng âm thầm thành lập trụ sở của mình. Nossa vẫn luôn là một bí ẩn không lời giải đáp với người trái đất, ví dụ như UFO, Lop Bo, Bermuda.
Tần Dương suy nghĩ rất nhiều, mặc dù tất cả đều là phán đoán nhưng hắn tin rằng những phán đoán đó phải đúng đến chín phần mười.
Tần Dương thở dài: “Có lẽ ông ta cũng là thông minh một đời hồ đồ một lúc, quân đoàn trưởng, ông nói Mai tiền bối có quan hệ rất tốt với ông ta. Chẳng lẽ bạn tốt đến thuyết phục mà ông ta cũng không nghe sao?”
Bạch Phá Quân cười khổ: “Thiên tài luôn cố chấp, lúc nào cũng cho mình là đúng, không muốn nghe ý kiến của người khác... Ngoài ra, còn một chuyện cậu nói sai rồi, hai người họ không chỉ là bạn tốt, họ từng là người yêu của nhau...”