Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2150 - Chương 2161: Cố Hoan!

Chương 2161: cố hoan!
 

Đôi mắt của kỹ Tần Dương trợn tròn lên, hôm nay hắn thật sự khiếp sợ quá nhiều.

“Người yêu? Mai tiền bối và anh ta hả?”

Tần Dương tỉnh táo lại: “Híc, nói như vậy, anh ta cũng gần một trăm tuổi rồi hả?”

Bạch Phá Quân biết trong lòng Tần Dương nghĩ gì, cười nói: “Đúng vậy, Mai Lạc Y có thể duy trì gương mặt xinh đẹp như hoa ở tuổi ba mươi, thì anh ta giữ ở tuổi bốn mươi thì có gì khó, dù gì anh ta cũng là thiên tài tu luyện, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới đại thành cảnh, rèn luyện thể chất rất sớm, đương nhiên sẽ không thấy già...”

Bạch Phá Quân dừng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Dương: “Không nói đến anh ta, chỉ nói cậu thôi, bằng thực lực và tiến độ bây giờ của cậu nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi đoán đến khi cậu trên trăm tuổi cũng không khác gì ba mươi đâu ...”

Tần Dương không nghĩ Bạch Phá Quân sẽ kéo đề tài đến trên người hắn, hắn sờ mũi có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện đó quá xa rồi, theo tình hình bây giờ thì chỉ có trời mới biết tương lai sẽ thế nào, tôi có thể sống tới lúc đó không còn chưa biết...”

Tần Dương cũng là nói sự thật, nếu không có cuộc xâm chiếm của người Nossa, nếu hắn không phải đặc công, cũng không phải thành viên của Bàn Cổ, không tham gia vào các trận chiến nguy hiểm thì dựa vào thực lực, điều kiện kinh tế của hắn có thể sống đến trăm tuổi vẫn không có vấn đề gì, nhưng trong tình hình bây giờ, ai dám nói trước tương lai thế nào?

Ngón tay của Bạch Phá Quân gõ nhẹ lên bàn, ông ta cũng không nói Tần Dương đang bi quan, bởi vì hắn nói sự thật, một kết quả có thể xảy ra.

“Dù thế nào chúng ta cũng phải cố gắng một lần, cho dù người Nossa thật sự nguy hiểm, chúng ta cũng không thể từ bỏ, dù chỉ có một hi vọng chúng ta cũng phải kiên trì.”

Tần Dương im lặng gật đầu, phải, chỉ cần còn sống thì phải kiên trì..

Cho dù là con chuột trốn trong cống ngầm, miễn nó còn sống là còn hy vọng.

“Anh ta tên gì?”

Bạch Phá Quân im lặng mấy giây, có chút do dự, ngón tay cũng ngừng gõ, nói: “Cố Hoan.”

...

Tần Dương bước ra khỏi phòng làm việc của Bạch Phá Quân, trở về chỗ ở của hắn, sững sờ nhìn tài liệu trong tay của hắn.

Hắn chuẩn bị rời khỏi đây, phi thuyền của người Nossa đã đến Lop Nor, hắn không cần ở đây nữa.

Không chỉ có hắn rời khỏi, còn có chiến sĩ Thâm Lam từ các quốc gia khác cũng sẽ rời đi, về nhà của họ. Nếu sau này có nơi nào xảy ra chiến tranh, thì họ sẽ nhận lệnh tập hợp, đoàn kết chống lại người Nossa.

Từ lúc bước ra khỏi phòng làm việc, hắn đã không còn kà thành viên tiểu đội Hải Lang, mà là một đội trưởng mới. Còn đội viên thì hắn sẽ tự tìm kiếm, đi nói chuyện lôi kéo, chỉ cần những người đó tự nguyện gia nhập vào tiểu đội của hắn, thì không có vấn đề gì.

Trụ sở của Bàn Cổ ở kinh thành, trại huấn luyện tân binh cũng ở kinh thành, tất nhiên sẽ không bằm ở trong nội thành mà ở vùng ngoại ô, nơi đóng quân của căn cứ quân sự là cấm người bình thường đi vào, chỉ có trong nội bộ mới biết được đó là căn cứ.

Tần Dương ngồi trên ghế, cẩn thận đọc hết danh sách, sau đó lướt qua trong đầu thì có ba người đã bị loại bỏ. Ba người này có thực lực mạnh mẽ nhưng vì quá tin tưởng thực lực của mình mà trong chiến đấu càng chuyên quyền độc đoán, mặc dù người như vậy không thể nói vô dụng, nhưng hắn không muốn.

Trong đội ngũ của hắn, tâm của mọi người phải hướng về nhau, làm việc cùng nhau, đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau, giống như từng loại linh kiện được lắp ráp thành một thiết bị máy tính, đạt được hiệu quả cao. Nếu như có một kinh kiện đột nhiên hoạt động riêng kẻ không theo tiến độ hay chạy đường tắt, thì hiệu suất làm việc của thiết bị cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tần Dương đọc thông tin của những người còn lại, trong lòng tự quyết định phải tìm họ nói chuyện.

“Cốc, cốc, cốc!”

“Tần Dương!”

Giọng nói của Trần Hầu vang lên ở cửa, Tần Dương mở ngăn kéo chuẩn bị để danh sách vào,nhưng suy nghĩ một chút thì hắn đóng ngăn kéo lại, đặt sắp tài liệu kia lên bàn.

Tần Dương vừa mở cửa phòng thì Trần Hầu đã xong vào, ánh mắt quan tâm nhìn Tần Dương từ đầu xuống chân: “Anh không sao chứ, tôi nghe nói xém chút cậu đã bị người ta bắt đi, may nhờ có sư ông cứu.”

Tần Dương đóng cửa phòng, nói: “Tin tức của cậu nhanh như vậy?”.

Trần Hầu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh giường: “Đã truyền khắp nơi rồi. Lúc tôi nghe được sợ hết hồn luôn, nhưng giờ nhìn thấy anh cũng không có việc gì, tôi yên tâm rồi... Hazzz, anh nói xem sao anh lại xui xẻo như vậy chứ, trong doanh trại có rất nhiều người có tới hàng ngàn hàng vạn người luôn, bắt ai không bắt lại nhất định phải bắt anh chứ?”

Tần Dương cười khổ, đúng vậy, trong doanh trại có mấy vạn người,nhưng mấy người đó không tìm được Cố Hoan, không thể tìm ông ta gây chuyện, ai bảo hắn lại xui xẻo đuổi theo, còn phát hiện đầu mối, chạy đi theo dõi nữa chứ?

Cường giả chí tôn!

Trong lòng Tần Dương cũng có chút sợ hãi, lúc đó hắn theo dõi người áo đen đã bị hắn ta phát hiện, quả thật hắn quá mạo hiểm, nhưng ở đây là doanh trại, có nhiều chiến sĩ Thâm Lam như vậy, hắn không nghĩ hành động đơn độc nhưng vẫn ra tay.

“Ai nghĩ vận khí của tôi xui xẻo vậy chứ, không sớm không muộn lại gặp hắn ta lúc đó...”

Trần Hầu cười, nói: “Trong đám người vì có thể nhìn anh thêm một chút, không sớm hơn một giây không chậm hơn một giây, không sớm không muôn, đó là duyên phận trong truyền thuyết, cũng kà vận mệnh đã an bài, anh và người lợi hại đó có duyên với nhau...”

Tần Dương bị lời nói của Trần Hầu chọc cười: “Cậu đang hát tuồng hả, còn duyên phận này tôi không cần đâu, nắm không xong sẽ mất mạng như chơi.”

Trần Hầu cười cui vẻ: “Sắp rời khỏi nơi này ròi, cậu có tính toán gì không?”

Tần Dương thẳng thắn trả lời: “Tạm thời chưa có hành động gì, tôi phải đi gặp vài người, nói chuyện với họ...”

Ánh mắt Trần Hầu sáng ngời: “Đội viên mới?”

Tần Dương cười nói: “Phản ứng của cậu thật nhanh, phải, tôi chuẩn bị thành lập một đội mới... Cậu hiểu được đột phá như thế nào sao?”

Ánh mắt anh ta sáng lên: “Một đội mới sắp được thành lập rồi sao, ha ha, vậy anh phải dẫn tôi theo, chúng ta là anh em tốt mà phải cùng nhau chiến đấu đúng không?”

Tần Dương hỏi lại: “Cậu hiểu được đột phá như thế nào sao?”

“Đã hiểu được một chút, tôi cảm giác mình sắp đột phá rồi.”

Trần Hầu vui vẻ trả lời, đột nhiên anh ta tỉnh táo lại , ngạc nhiên nhìn Tần Dương: “Tần Dương, anh đã hỏi tôi hai lần rồi, đột nhiên anh lại quan tâm tới câu trả lời của tôi, chẳng lẽ tôi không đột phá đến siêu phàm thì không thể gia nhập tiểu đội của anh sao?”
Bình Luận (0)
Comment