Chương 2162: Người, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân.
“Đúng vậy, nếu cậu không thể đột phá tiến vào siêu phàm thì tôi sẽ không cho cậu gia nhập tiểu đội của tôi.”
Tần Dương vỗ vai Trần Hầu thẳng thắn nói, rồi giải thích: “Ban đầu tôi chỉ định tùy tiện thành lập một tiểu đội thôi, nhưng Quân đoàn trưởng ủng hộ và tạo điều kiện cho tôi, ông ta muốn có một đội quân tinh nhuệ, tất cả phải có thực lực siêu phàm, thậm chí là thông thần...”
Trần Hầu cảm thấy có chút khó chịu, nghĩ hắn không cho anh ta gia nhập tiểu đội là vì khinh thường anh ta, lúc này trở mặt không nhận người, nhưng nghe Tần Dương giải thích, đột nhiên Trần Hầu có chút kinh sợ.
"Có người có thực lực thông thần luôn hả? Vậy cậu có thể làm đội trưởng sao, bọn họ chịu phục hả?”
Tần Dương nhếch môi cười: “Giải pháp thuyết phục trong quân không phải rất đơn giản sao, không phục thì đánh một trận, quật ngã họ thì họ sẽ phục thôi.”
Trần Hầu nhếch miệng, hít một ngụm khí lạnh: "Cậu có được không, sau khi cường giả Thông Thần mặc vào Phi Thiên thì thực lực đã chạm đến cường giả chí tôn, thậm chí có thể so sánh với cường giả chí tôn."
Vẻ mặt của Tần Dương không thay đổi, tùy ý nói: "Đánh rồi thì biết thôi!”
Trần Hầu đưa tay xoa mặt, biểu cảm thất vọng nói: "Vậy thôi, tôi không nên xem Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi lo lắng cho người đời, vẫn quan tâm chuyện của mình thôi, nghe lời này của cậu thì dù cho tôi có đột phá siêu phàm vào đội của cậu, thực lực của tôi cũng chỉ lót đế mà thôi.”
Tần Dương cười nói: "Có thể nói như vậy, nói thật tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ một chút, Quân đoàn trưởng muốn tôi thành lập tiểu đội tinh anh, tất nhiên tới thời điểm quan trong sẽ sử dụng như một thanh đao sắc bén, cậu nghĩ xem cậu mạnh thì đối thủ của cậu cũng sẽ mạnh mẽ hơn, cậu sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn khi gia nhập tiểu đội của tôi, hơn nữa nếu như thực lực của cậu bị tiểu đội vượt qua, thì chỉ số nguy hiểm của cậu cao nhất khi làm cùng một nhiệm vụ!"
Biểu cảm trên mặt của Trần Hầu có chút buồn bực, vốn anh ta còn đang đắc ý mình sắp đột phá siêu phàm, đang nghĩ chờ Tần Dương thành lập tiểu đội, anh ta sẽ gia nhập vào đội của hắn, cho dù không thể làm đội phó thì cũng là thành viên có thực lực cao cường, nhưng bây giờ lại có chút mất mặt...
Trần Hầu biết Tần Dương nói thật, hơn nữa thật lòng muốn tốt cho anh ta.
Tiểu đội có thực lực kém thì nhận nhiệm vụ có độ khó thấp hơn, đội mạnh thì gặp kẻ địch mạnh và nguy hiểm hơn, khi một bầy hổ đối mặt với sự tấn công mạng mẽ của kẻ thù thì xen lẫn trong bầy sẽ có một con hổ con, nó sẽ càng thêm nguy hiểm.
Trần Hầu có chút do dự, anh ta có dũng khí, nhưng dù có dũng khí đến đâu, anh ta cũng phải đối mặt với thực tế.
Suy nghĩ một lát, Trần Hầu hỏi: "Tôi có thể biết tiểu đội của cậu có những ai không?"
Tần Dương cười cười, xoay người sang ngang chỉ vào đóng danh sách trên bàn: "Tự cậu xem, nhưng không thể nói ra ngoài."
Bản thân Trần Hầu cũng là chiến sĩ Thâm Lam, là một trong những tuyển thủ ứng cử viên, để anh ta xem tên các tuyển thủ khác cũng không làm trái quy tắc, huống chi Tần Dương cũng hi vọng anh ta có thể suy nghĩ rõ ràng.
Với quan hệ của hai người, Tần Dương khẳng định sẽ cố gắng chăm sóc Trần Hầu, nhưng hắn là đội trưởng, không thể chăm sóc quá nhiều, mà phải xử lý công bằng mọi việc, hơn nữa lúc ra chiến trường, hắn còn có sức để chăm sóc người khác sao?
Người, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình!
Trần Hầu rất cẩn thận đọc từng trang một, sau khi đõ xong, Trần Hầu thở dài một hơi, trong ánh mắt có khiếp sợ, nhưng cũng không che giấu được mong đợi.
"Đều là tinh anh!"
Tần Dương gật đầu khẳng định: "Phải, họ đều là tinh anh!"
Trong lòng Trần Hầu đã có đáp án: "Tôi vẫn muốn thử, tôi nhìn tư liệu thì quả thật thực lực của bọn họ mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng nếu so tuổi tác thì bọn họ cũng lớn hơn tôi rất nhiều, chưa chắc khi họ bằng tuổi tôi thì mạnh hơn tôi bây giờ, nên dù họ có lợi hại hơn tôi thì cũng có giới hạn.”
Tần Dương cười l: "Phải, nhưng trên chiến trường không ai so sánh những chuyện này, họ chỉ so thực lực mà thôi.”
Trần Hầu cười nói: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn thử. Biết đâu trong hoàn cảnh như vậy thực lực của tôi tăng nhanh thì sao, dù không theo kịp bước chân của bọn họ, nhưng chỉ cẩn tôi cố gắng theo đuổi thì khoảng cách sẽ gần lại thôi.”
Tần Dương không ngạc nhiên với câu trả lời của Trần Hầu, hắn chỉ xác nhận lại: "Nghĩ kỹ rồi sao?"
“Ừ, không phải còn chưa tới lúc cậu thành lập tiểu đội sao, thừa dịp này tôi tranh thủ đột phá siêu phàm, sau đó tôi gia nhập vào, cố gắng rút ngắn sự chênh lệch với mấy người, chúng ta là anh em, bạn bè kề vai chiến đấu với nhau, mặc sù không bằng cậu nhưng tôi không muốn bị cậu vứt ra sau ngay cả đuôi xe cũng không nhìn thấy.”
Mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng đã học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời và sự lựa chọn của mình, nên khi trước khi Tần Dương nhắc nhở thì Trần Hầu đã đưa ra quyết định này, Tần Dương không khuyên nữa, chỉ cười nói: "Được, vậy cậu cố lên, tôi hi vọng cậu sớm ngày đột phá!"
Một cường giả mạnh mẽ sẽ dám đối mặt với khó khăn, nếu như gặp nạn bỏ chạy, người có tâm lý như vậy mãi mãi cũng không trở thành cường giả được, dù cho thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng anh ta cũng không trở thành cường giả chân chính.”
"Ừm, trở lại Bàn Cổ, ta sẽ yên tâm bế quan để đột phá, tôi thật sự ghen tị với cậu khi có đặc quyền chạy loạn khắp nơi... À, đúng rồi, cũng gần đến tết sao, bộ phim Người Tu Hành của cậu sắp chiếu rồi phải không?”
Tần Dương cười nói: "Ừm, đáng tiếc lúc đó cậu gia nhập Bàn Cổ, không có thời gian tham gia diễn xuất."
Trần Hầu cũng có chút tiếc nuối: "Đúng vậy, quả thật rất tiếc, ai kêu chúng ta là lính chứ, nghĩa vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, không phải ai cũng có đặc quyền như cậu, nếu ai cũng giống cậu thì quân đội sẽ không giống quân đội nữa.”
Tần Dương cười: "Đúng đó, cho nên mới nói tôi không phải một quân nhân đủ tiêu chuẩn, hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày."
Trần Hầu cười nói: "Người ta là bị bức, nhưng Quân đoàn trưởng lại cho cậu đặc quyền, bởi vì cậu có quyền hưởng thụ những quyền lợi đó, không phải ai cũng có thể giết chết Nossa Hoàng Phương, chiến đao của Nossa Hoàng Phương đã đổi mới rồi, họ không có cho cậu một thanh sao?"
Trần Hầu nói chính là thanh đao của Nossa Hoàng Phương được Backhouse mang về sửa lại thành mười thanh chiến đao, Tần Dương chia một nửa cho Backhouse, còn năm thanh khác thì để lại Bàn Cổ.
"Có, nhưng Quân đoàn trưởng nói rồi, chờ tôi tập hợp đủ đội viên, lúc chính thức thành lập tiểu đội, thì Quân đoàn trưởng sẽ tự tay trao thanh đao cho tôi như một phần thưởng, coi như giúp đỡ cho tôi."
Trần Hầu cười: "Cũng tốt, tôi nghe nói chất lượng thanh đao của Nossa Hoàng Phương còn mạnh hơn thanh đao ám kim chúng ta hay dùng, dù sao đao ám kim được trộn lẫn với ám kim, còn đại đao của Nossa Hoàng Phương là thuần khiết...”