Chương 2164: Tự hào vì con.
"Công chuyện của anh làm hết rồi à?"
Gương mặt thanh tú của Hàn Thanh Thanh mỉm cười, đã lâu rồi cô không gặp Tần Dương, nhưng cô biết Tần Dương cứ một thời gian sẽ biến mất, nên cô cũng đã quen, hơn nữa, Tần Dương từng giải thích với cô rằng hắn đi làm việc bí mật cho quân đội. Ngay cả được lấy điện thoại cũng tùy trường hợp, nên càng không tiện gọi video.
Tần Dương cười hì hì quơ quơ điện thoại sang bên cạnh: "Em nhìn nè, bữa tiệc phong phú ghê chưa hả, sườn heo kho, cá chiên cay, gỏi gà..."
Khi điện thoại quơ ngang Hàn Thanh Thanh cũng nhìn thấy rõ Tần Dương đang ăn cơm cùng với ba mẹ, vợ chồng Tần Hoa cười vui vẻ nhìn màn hình, thì vội chào: "Bác, dì khỏe ạ."
La Thi Thiến mỉm cười chào hỏi, dặn dò Hàn Thanh Thanh một người ở nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có ngày nghĩ thì về thăm nhà một chút.
Sau cuộc nói chuyện của "Mẹ chồng nàng dâu", điện thoại mới trở lại trong tay Tần Dương, hắn cầm điện thoại cười nói: "Ừm mọi chuyện đã xog rôi chỉ còn một vài chuyện nhỏ thôi, có lẽ sẽ ở lại Kinh Thành một thời gian, sau đó anh sẽ về Trung Hải...Em có về ăn tết với ba mẹ không”
"Chắc có, nhưng em nghỉ được có mấy ngày thôi."
Tần Dương cười nói: "Anh đã thuyết phục được ba mẹ sang Trung Hải ăn tết, để khỏi chạy qua lại hai nơi, nếu không em hỏi hai bác thử coi năm nay đến Trung Hảo ăn tết được không,nếu được thì vô cùng hoan nghênh mọi người đến cùng ăn tết, như vậy cũng sum tụ hơn...”
Hàn Thanh Thanh còn chưa lên tiếng, giọng nói La Thi Thiến ở bên cạnh vang lên: "Đúng đó, Thanh Thanh, lâu vậy rồi dì còn chưa được gặp con, mẹ con đâu rồi, nếu không con hỏi ý mẹ con thử xem?"
La Thi Thiến đều lên tiếng, Hàn Thanh Thanh cũng không tốt từ chối, nói: "Dạ dì, để con hỏi mẹ con trước."
La Thi Thiến cười nói: "Ừm, chuyện con với Tiểu Dương cũng đã định rồi, nếu không phải tại hai con đều vì sự nghiệp, bây giờ đã kết hôn rồi, dì với mẹ con đã là thông gia, con nói với mẹ con nhé.”
"Dạ dì!"
Bởi vì có ba mẹ ở cạnh nên Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng không nói chuyện riêng nhiều, nên nói thêm vài câu thì tắt máy.
Trong đôi mắt La Thi Thiến rất thoả mãn: "Cô con dâu như Thanh Thanh thật không thể chê, hiếu thảo, hiền lành, người lại xinh đẹp, lúc còn đại học chính là hoa khôi của trường, bây giờ đi làm mặc trang phục khi làm việc thì khí chất càng hiện ra, không có chút tật xấu nào, nếu nói không tốt chỉ là đi làm phải ra tận nước ngoài, hơi xa..."
Tần Hoa cười an ủi: "Còn trẻ mà, ai cũng có lý tưởng của mình, chẳng phải như vậy càng thêm hiện ra nhân phẩm tốt của cô ấy hay sao, cũng sẽ không vì Tiểu Dương có năng lực mà từ bỏ lya tưởng của mình, an tâm làm bà chủ Tần...”
Tần Hoa nói uyển chuyển, nhưng La Thi Thiến rất đồng ý: "Cũng đúng, tuổi còn trẻ, cũng có chuyện của bản thân, chứ không phải vây quanh chồng, ... Tiểu Dương, không phải mẹ ý kiến ý cò gì mà là cuộc đời hai người còn dài, trong ngoài nước, có những ngày tháng tách ra con phải chú ý nhiều một chút, không thích đi Ingles thăm Thanh Thanh, tình cảm đó thời gian và không gian rất quan trọng, mặc dù có tình cảm tốt đến mấy, xa nhau nhiều cũng sẽ phải nhạt.”
Tần Dương cười nói: "Con biết, cô ấy cũng đi không lâu, cũng sắp đến tết rồi, con sẽ đến Lngles với cô ấy, làm tốt nhiệm vụ của một người chồng, người con dâu này của mẹ sẽ không chạy khỏi lòng bàn tay con đâu.”
La Thi Thiến nghe Tần Dương nói như vậy, bà ấy cũng nhắc tới, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Bên cạnh con có người con gái khác không?"
Nụ cười trên mặt Tần Dương cứng đờ, cười khan nói: "Việc này mẹ đừng quan tâm, mẹ, mẹ cũng không thể để người ta tìm tới cửa kêu mẹ một tiếng mẹ chồng đúng không?”
La Thi Thiến trừng mắt nhìn Tần Dương: "Họ dám kêu mẹ cũng không trả lời, bằng không, chẳng phải thật xin lỗi Thanh Thanh sao, trừ việc con và Thanh Thanh đã nói ra đồng ý chuyện gì đó, nếu không mẹ cũng không ngẩng mặt già này lên được đâu.”
Tần Dương cũng ngượng ngùng: "Mẹ, tự con sẽ xử lý, mẹ cũng đừng quản."
La Thi Thiến thở dài: "Dì con nói với mẹ, bà ta biết hết rồi, cũng hiểu rõ, đều là cô gái tốt... Mặc dù mẹ không muốn con đối xử với Thanh Thanh như vậy, không thể để cho Thanh Thanh thương tâm, nhưng người khác lại vẫn một lòng say mê con, mặc kệ con làm thế nào, phải bằng phẳng với lương tâm của mình."
Tần Dương chỉ có gật đầu đáp ứng: "Dạ, con nghe mẹ."
Tần Hoa ở bên cạnh nhìn cảnh này, ông ấy bưng chén rượu, cười híp mắt, nhưng không lên tiếng.
Ăn cơm xong.
Tần Hoa và Tần Dương cầm ly trà đến thư phòng.
"Lần này con đi phía bắc để chấp hành nhiệm vụ sao?"
Tần Dương không thể cũng không muốn cho Tần Hoa biết về chuyện của người Nossa, cười nói: "Dạ, ông lão giới thiệu con bí mật đến trong quân đội giúp một thời gian..."
Biết ba đang lo lắng cho mình, Tần Dương dừng một chút, lại bổ sung: "Ba, ba cũng biết bây giờ con cũng xem như là danh nhân, ở Hoa Hạ thì không nói, dì trên thế giới cũng có rất nhiều người quen biết, nên khi không hoàn toàn ngụy trang thân phận, kỳ thật con đã không thích hợp lại chấp hành nhiệm vụ, dù sao không cẩn thận một chút sẽ bị lộ ngay."
Tần Hoa nghe được Tần Dương nói như vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, trước đó ba vẫn luôn lo lắng, điều lo lắng cũng như lời con vừa nói, bây giờ con đã là danh nhân rồi, làm cái gì cũng dễ dàng bị người nhận ra... Vậy bây giờ con xem như từ từ lui ra ngoài sao?"
Tần Dương do dự, quyết định vẫn giải thích rõ với ông ấy, dù sao hắn cũng là đặc công, càng có thể hiểu được bản thân đang làm gì, hoặc là nói càng lý giải vì sao hắn phải đi làm, nếu như là mẹ, thì lại có ý nghĩa khác, dù sao bà ấy càng quan tâm con trai của mình.
"Bên ông lão con cũng chưa hoàn toàn rời khỏi, nhưng chuyện cần làm càng ngày càng ít, nhưng ông ta cảm thấy con có tiềm lực có năng lực, nên đã đề cử con đến một nơi khác, vì chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu, nhưng lần này trải qua một vài chuyện, cuối cùng con đã quyết định gia nhập trong đó..."
Tần Hoa nhíu mày: "Cũng là nhiệm vụ đặc biệt sao?"
"Dạ, cũng có ý như vậy."
Tần Dương suy nghĩ một chút tìm từ: "Đây là một đội ngũ của người tu hành, là tổ chức của toàn thế giới, nếu lý giải kiểu công khai, con gia nhập trong đó, không phải đặc công, mà là một người chiến binh, là quang minh chính đại chấp hành nhiệm vụ và chiến đấu, chỉ có điều tổ chức này người bình thường sẽ không biết, cũng xem như là chỗ đặc biệt của tổ chức!"
Tần Hoa nháy mắt: "Tổ chức toàn thế giới? Giống như quân đội riêng biệt sao?"
Quân đội riêng biệt.
Tần Dương cười cười: "Cũng không khác mấy đâu ba, chỉ là chuyện càn xử lý không giống mà thôi."
Tần Hoa ồ một tiếng, có lẽ đã hiểu rõ, ông ta nhìn chằm chằm Tần Dương: "Con là người trưởng thành, con có thể lựa chọn cuộc đời của bản thân, con không cần quan tâm tớ ba và mẹ. Chỉ cần làm tốt chuyện của con là được, người khác không biết, nhưng ba rất tự hào vì con.”