Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2155 - Chương 2166: Thủ Lĩnh.

Chương 2166: Thủ lĩnh.
 

Sau khi gặp Long Vương, trong lòng Tần Dương càng nhận thức rõ ràng hơn về chuyện thành lập tiểu đội của mình.

Tần Dương lười biếng ở trong nhà 2 ngày liền lên đường đi tới tổng bộ Bàn Cổ ở vùng ngoại thành.

Bạch Phá Quân cũng không cho Tần Dương thời hạn, trừ một yêu cầu duy nhất về tiêu chuẩn thực lực ở đội viên ra, Tần Dương hoàn toàn có quyền tự chủ hành động.

Gần đến tết âm lịch, Tần Dương dự định nhân lúc trước tết âm lịch gặp mặt tất cả đội viên chuẩn, nói chuyện một chút.

Mục tiêu đội viên gồm có chín người, nhưng đã bị Tần Dương loại bỏ ba người, cũng chỉ còn lại sáu người, trong sáu người này, có hai người trong doanh trại huấn luyện tân binh, bốn người khác đều ở tiểu đội Thâm Lam chính thức, đều là nhân vật hết sức quan trọng trong tiểu đội.

Tần Dương quyết định đi gặp hai người trong doanh trại huấn luyện tân binh trước, họ vẫn chưa trở thành chiến sĩ Thâm Lam chính thức, chắc hẳn sẽ dễ khuyên bảo hơn một chút, dù sao thì bọn họ cũng là người mới gia nhập, cũng không có chướng ngại gì khác.

Mặc dù là tân binh trại huấn luyện nhưng không có nghĩa là thực lực của bọn họ sẽ yếu, mới chính là bọn họ mới gia nhập Bàn Cổ, cũng không thể chứng minh bọn họ tuổi trẻ sức yếu.

Thực ra tổng bộ Bàn Cổ cũng không khác căn cứ quân sự bình thường là mấy, khác với căn cứ quân sự bình thường chính là ở bên trong này có rất nhiều chiến sĩ Thâm Lam mặc chiến giáp Phi Thiên, dù sao lúc huấn luyện hằng ngày, bọn họ cũng đều mặc Phi Thiên.

Tần Dương tìm được trại huấn luyện tân binh, sau khi trình lệnh viết tay do Bạch Phá Quân ký cho mình, hắn liền gặp được đội viên chuẩn đầu tiên trong danh sách.

Mạnh Linh.

Mạnh Linh, nam, ba mươi bốn tuổi, thực lực siêu phàm trung kỳ, người thừa kế nhà họ Mạnh, phong cách chiến đấu dũng mãnh.

Mặt Mạnh Linh hình chữ điền, cằm có một nhúm râu, tướng mạo nhìn qua có chút thô lỗ, anh ta vừa nhìn thấy Tần Dương đứng đối diện mình, ánh mắt có chút ngạc nhiên, đồng thời còn có nghi ngờ.

"Tần Dương?"

Tần Dương cười sang sảng: "Nếu như anh đã nhận ra tôi, vậy thì tôi cũng tiết kiệm được màn tự giới thiệu rồi, mời ngồi, tôi muốn nói với anh vài chuyện."

Biểu tình của Mạnh Linh hơi kỳ quái, anh ta ngồi xuống đối diện Tần Dương: "Anh là người nổi tiếng ở Hoa Hạ, lại là danh nhân trong giới tu hành chúng tôi, tôi là một người tu hành, đương nhiên biết anh, tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh lại xuất hiện ở trong này. . . . . ."

Tần Dương nhếch miệng cười: "Tôi cũng là một thành viên ở Bàn Cổ, mặc dù tôi mới gia nhập không lâu, nhưng tôi chính là một chiến sĩ Thâm Lam hàng thật giá thật đấy."

Trong ánh mắt của Mạnh Linh lộ ra kinh ngạc, chợt biến thành vui sướng: "Anh cũng gia nhập Bàn Cổ? Ha ha, nói như vậy, sau này chúng ta là chiến hữu ư?"

Tần Dương cười, nói: "Đúng vậy, đều là một phần của Bàn Cổ, đương nhiên chúng ta là chiến hữu, thậm chí, chúng ta còn có cơ hội trở thành đội hữu, cùng nhau chiến đấu, sao? Có hứng thú không?"

"Đội hữu?"

Mạnh Linh lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm Tần Dương, nói: "Anh nói vậy là sao?"

Tần Dương mỉm cười, giải thích: "Mặc dù tôi mới gia nhập Bàn Cổ, nhưng bởi vì giúp Bàn Cổ giải quyết một ít phiền toái, trong lúc chiến đấu với người Nossa cũng lập được một ít chiến công, cho nên quân đoàn trưởng đặc biệt lệnh cho tôi thành lập một tiểu đội tinh anh, tôi giữ chức đội trưởng, anh có hứng thú gia nhập không?"

Ánh mắt Mạnh Linh lập tức sáng lên: "Tiểu đội tinh anh?"

Tần Dương nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, không phải tinh anh thì không được, thực lực ít nhất cũng phải siêu phàm, trước mắt trong tay tôi có một danh sách, mà anh là một người trong đó."

Mạnh Linh lập tức hưng phấn: "Nếu gia nhập tiểu đội của anh, chúng ta có thể chiến đấu với người Nossa không?"

Tần Dương trả lời chắc chắn: "Chiến đấu với người Nossa là số mệnh cuối cùng của chúng ta, nhưng trước mắt không có chiến tranh, chúng ta sẽ có nhiệm vụ khác, nhưng nếu chiến tranh xảy ra, chắc chắn chúng ta sẽ lên chiến trường. . . . . ."

Tần Dương còn chưa nói xong, Mạnh Linh đã không hề do dự, lớn tiếng nói: "Tôi gia nhập!"

Tần Dương nhìn thấy hai mắt Mạnh Linh tỏa sáng, ý cười trên mặt lại càng đậm: "Nhưng anh vẫn cần thận suy nghĩ một chút, gia nhập tiểu đội của tôi có thể phải gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm rất nhiều, đối mặt với địch càng nguy hiểm hơn, tính mạng lại càng không được đảm bảo."

Mạnh Linh nhếch miệng cười: "Nếu tôi đã lựa chọn gia nhập Bàn Cổ, lựa chọn trở thành một chiến sĩ Thâm Lam, đương nhiên sẽ không sợ nguy hiểm, nếu sợ nguy hiểm, tôi đã trốn ở nhà sống xa hoa truỵ lạc, yên ổn qua ngày rồi, cần gì phải chạy tới nơi này làm gì?"

Tần Dương gật đầu vừa lòng: "Được rồi, nếu anh đã bằng lòng gia nhập, bây giờ tôi cũng chỉ có một vấn đề cuối cùng. Sau khi gia nhập tiểu đội của tôi, anh có bằng lòng hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng hay không? Cho dù anh không đồng ý mệnh lệnh đó, cho dù mệnh lệnh đó sẽ khiến anh rơi vào nguy hiểm lớn hơn, thậm chí vứt bỏ tính mạng."

Mạnh Linh sửng sốt một chút, suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: "Nếu mệnh lệnh thật sự có ích đối với chiến cuộc, đối với cả tiểu đội, là cần thiết thì tôi sẽ tuân thủ!"

Tần Dương cười ha ha: "Anh không sợ chết sao?"

Mạnh Linh sảng khoái nói: "Sợ chết đã không làm lính, nếu đã đến đây rồi, hoặc là cố gắng làm tướng quân, làm anh hùng, hoặc là chết trong vẻ vang, chỉ cần giết đủ vốn, sẽ không có gì tiếc nuối!"

Tần Dương đứng lên, mỉm cười vươn tay: "Hoan nghênh anh gia nhập, anh là thành viên thứ nhất của tiểu đội!"

Mạnh Linh giơ tay ra bắt tay hắn, cười nói: "Vâng, đội trưởng, tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi, nếu đã là tiểu đội tinh anh, tôi nghĩ những ngày tháng sau này sẽ không buồn tẻ!"

Tần Dương nhếch miệng cười: "Tuyệt đối sẽ không buồn tẻ!"

Mạnh Linh chần chừ một chút: "Đội trưởng, nếu anh đến trại huấn luyện tân binh tìm tôi, vậy chắc chắn còn Dương Tiểu Bắc đúng không?"

Tần Dương mỉm cười, Mạnh Linh và Dương Tiểu Bắc đều là tinh anh của trại huấn luyện tân binh, tất nhiên đều là nhân tài nổi trội, quen biết lẫn nhau cũng rất bình thường.

"Đúng vậy, anh cảm thấy anh ta như thế nào?"

Mạnh Linh bĩu môi: "Thực lực của người này mạnh hơn tôi một chút, nhưng nói chuyện và làm việc không ngay thẳng, thích tính kế, chắc chắn trước kia là quân sư."

Ý cười trên mặt Tần Dương lại càng đậm hơn, xem ra trên tư liệu vẫn chuẩn xác hơn bình luận của Mạnh Linh.

Chiến đấu dũng mãnh, không ngại mưu lược, tính cách thẳng như ruột ngựa, nói đơn giản, Mạnh Linh chính là hữu dũng vô mưu, thích hợp làm đại tướng xông pha chiến đấu, cũng không thích hợp bày mưu tính kế, mà Dương Tiểu Bắc và Mạnh Linh trái ngược nhau, anh ta tinh thông mưu lược, tinh thông tính kế, nhưng cũng không thể nói thực lực của anh ta không mạnh, theo như lời Mạnh Linh, thực lực của Dương Tiểu Bắc mạnh hơn anh ta một chút.

Sở dĩ Tần Dương gặp Mạnh Linh trước cũng là bởi vì khả năng thuyết phục được Mạnh Linh cao nhất, Mạnh Linh chính là một người thẳng tính mong mỏi chiến đấu, mong mỏi lập công, mong mỏi làm anh hùng, nhưng còn Dương Tiểu Bắc, Tần Dương có chút không yên lòng, dù sao kiểu người giỏi về mưu lược, giỏi về tính toán này gặp chuyện sẽ cân nhắc, không giống như Mạnh Linh, đầu óc nóng lên liền xúc động đi xử lý.

Đương nhiên, lúc hỏi Mạnh Linh có gia nhập tiểu đội hay không, Tần Dương không kích thích Mạnh Linh, cũng không giở mánh khoé, thứ Tần Dương muốn chính là mọi người cam tâm tình nguyện, chỉ như vậy mới thật sự có thể đạt được nhiệt tình và đoàn kết.

Sau khi Mạnh Linh rời đi, Dương Tiểu Bắc liền xuất hiện ở trước mặt Tần Dương, sắc mặt anh ta bình tĩnh, nhìn chằm chằm Tần Dương, không có chút rung động nào. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment