Chương 2168: Thử thách của đội viên
Tần Dương liên tục gặp gỡ ba người còn lại trong danh sách, một người bây giờ đang ở trong quân doanh Lop Nor, tạm thời không gặp được.
Ba người này đều là những đội viên cũ có kinh nghiệm phong phú, bọn họ gia nhập Bàn Cổ nhiều năm, thực lực cũng rất mạnh, thế nên Tần Dương muốn gặp gỡ bọn họ cũng không được thuận lợi như Mạnh Linh và Dương Tiểu Bắc.
Trong số ba người đó, chỉ có một người tên là La Kinh Phong là không chút do dự đồng ý gia nhập cái tiểu đội chưa có tên của Tần Dương. Hai người khác, một người nói sẽ cân nhắc, một người từ chối thẳng thừng, lí do cũng rất rõ ràng, anh ta cảm thấy Tần Dương còn quá trẻ, không đủ năng lực gánh vác vị trí đội trưởng.
Tần Dương cũng không ngạc nhiên về chuyện đó, dù sao thì những người này cũng là tinh anh, bọn họ nghi ngờ năng lực của hắn cũng là chuyện bình thường.
La Kinh Phong năm nay bốn mươi hai tuổi, thông thần sơ kỳ, là một người tu hành rất có thực lực và thiên phú, tính cách sảng khoái giống như Mạnh Linh, cũng không giỏi suy nghĩ và tĩnh toán. Có lẽ đó cũng là lí do anh ta sẵn sàng tham gia tiểu đội của Tần Dương.
Tất nhiên Tần Dương do quân đoàn trưởng tự mình đề cử thì chứng tỏ hắn có thể làm tốt vị trí đội trưởng này. Hơn nữa, Tần Dương mới hai mươi lăm tuổi mà đã có thực lực cường đại như thế, chứng tỏ hắn cũng không phải dạng vừa. Thế nên La Kinh Phong mới sảng khoái đồng ý như vậy.
Người đơn giản, suy nghĩ cũng đơn giản.
Chuyến đi này của Tần Dương thu hoạch được ba thành viên, theo thứ tự là thông thần sơ kỳ La Kinh Phong, siêu phàm hậu kỳ Dương Tiểu Bắc, siêu phàm trung kì Mạnh Linh. Tần Dương cảm thấy khá hài lòng.
Hắn không quan tâm nhiều người hay ít, chỉ cần thành lập được đội ngũ, tạo được danh tiếng thì còn sợ không có người đến sao?
Biến tiểu đội thành truyền kì trong giới Thâm Lam, đến lúc đó chỉ sợ là số người tham gia càng nhiều hơn.
Hắn nhớ rõ yêu cầu Bạch Phá Quân đưa ra cho mình, thà ít người nhưng nhất định phải đều là tinh anh!
Tần Dương về Bàn Cổ được một ngày thì nhận được tin nhắn của người tên là Tây Môn Du. Anh ta nói nếu muốn anh ta gia nhập tiểu đội của Tần Dương, nghe theo chỉ huy của Tần Dương thì Tần Dương phải có sức chiến đấu không thua kém gì anh ta.
“Vậy chúng ta thử sức một chút đi!”
Tần Dương nhanh chóng trả lời Tây Môn Du. Tây Môn Du năm nay bốn mươi hai tuổi, là thông thần sơ kì. Mặc dù năng lực của Tần Dương bây giờ chỉ là siêu phàm trung kì nhưng hắn cảm thấy mình không phải là không có sức chiến đấu.
Tây Môn Du nghe được câu trả lời nhanh chóng của Tần Dương thì hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ Tần Dương trả lời sảng khoái như vậy.
Thông thần cường giả hơn bốn mươi tuổi tất nhiên là có thiên phú hơn người, khí phách cũng rất cao. Biết là Tần Dương có tài, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã đạt đến cấp siêu phàm, chờ đến khi bốn mươi thì nhất định sẽ vượt qua được anh ta. Nhưng bây giờ Tần Dương mới chỉ hơn hai mươi, nếu Tây Môn Du phải nghe theo sự chỉ huy của Tần Dương thì anh ta cảm thấy khó chịu.
Yêu cầu mà anh ta đưa ra thực chất là để từ chối khéo, anh ta cho rằng cho dù Tần Dương mạnh mẽ đến đâu thì một siêu phàm cũng không thể là đối thủ của anh ta được. Nhưng mà anh ta không muốn từ chối thẳng thừng như người kia mà dùng một cách uyển chuyển hơn để nói bản thân không muốn dưới quyền một người không có năng lực.
Tây Môn Du không ngại làm cấp dưới của Tần Dương, nhưng điều kiện đầu tiên là Tần Dương phải có đủ năng lực, nếu không chẳng phải sẽ khiến bọn họ chịu thiệt sao?
Tần Dương không những đồng ý với lời khiêu chiến của Tây Môn Du mà còn thông báo cho cả Mạnh Linh, Dương Tiểu Bắc và La Kinh Phong. Năm người gặp nhau trên sân tập trong doanh trại, ngoài ra còn cả người phụ trách bộ phận kỹ thuật Phòng Bân và những kỹ sư khác.
Phòng Bân tự đến, bởi vì trước đó Tần Dương đã gửi lại chiến giáp Kỳ Tích cho Phòng Bân để thực hiện một số chỉnh sửa, sau khi Tần Dương đồng ý với Tây Môn Du thì đi tìm Phòng Bân lấy chiến giáp. Phòng Bân nghe Tần Dương nói muốn chọn lựa đội viên, muốn thử sức với thông thần thực lực thì lập tức dẫn theo một đám người hấp tấp chạy đến.
Phòng Bân là lão đại của bộ phận kỹ thuật, Mạnh Linh và Dương Tiểu Bân còn tương đối lạ lẫm nhưng La Kinh Phong và Tây Môn Du đều rất rõ ràng. Dù sao Phòng Bân cũng là nhà thiết kế chính của Phi Thiên, bọn họ cũng dùng Phi Thiên, làm gì có chuyện không biết Phòng Bân chứ?
Nhìn thấy Phòng Bân xuất hiện ở đây, cả La Kinh Phong và Tây Môn Du đều rất ngạc nhiên và bất ngờ. Sao anh ta lại đến đây? Lại còn có vẻ rất quen thuộc với Tần Dương như thế?
“Tần Dương, chúng tôi đã tiến hành điều chỉnh một số dữ liệu của chiến giáp Kỳ Tích rồi, những điều trước đây cậu nói chưa thoải mái đã được tiêu trừ hết. Hôm nay cậu thử xem, tối nói cho tôi xem cảm giác thế nào. À đúng rồi, theo lệ cũ, chúng tôi muốn đo lường số liệu...”
Tần Dương bất lực: “Lại đo tiếp à? Chẳng phải trước đó các anh đã đo rồi sao?”
Phòng Bân cười giải thích: “Mỗi lần thay đổi sẽ mang đến một số liệu mới. Chúng tôi làm thế vì muốn tốt cho cậu, chiến giáp Kỳ Tích là độc nhất vô nhị, chế tạo riêng cho cậu, muốn kiểm tra số liệu cũng chỉ có thể tìm cậu, cậu đừng thấy phiền nhé.”
Tần Dương bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, anh nói thế nào thì là thế ấy.”
Phòng Bân nghe thế mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tần Dương: “Cậu gia nhập Bàn Cổ, chúng tôi ai cũng vui mừng. Nếu cậu không gia nhập thì sẽ là một sự lãng phí to lớn. Yên tâm, chúng tôi sẽ căn cứ vào số liệu để tối ưu hóa chiến giáp Kỳ Tích hết mức có thể, để khi cậu mặc luôn có một trạng thái phù hợp nhất.”
Tần Dương cười nói: “Cảm ơn anh, tính mạng của tôi coi như giao cho anh đấy!”
Sau khi Tần Dương và Phòng Bân đánh một trận thì cũng coi như quen thuộc, Phòng Bân rất tán thưởng Tần Dương, hai người nói chuyện thản nhiên tùy ý như những người bạn.
Cuộc nói chuyện của Tần Dương và Phòng Bân lọt vào tai mấy người kia, ánh mắt ai cũng dính chặt lên bộ chiến giáp có tạo hình độc đáo mà Tần Dương đang mặc.
Nhà thiết kế chính của Phi Thiên nói chuyện với Tần Dương?
Chiến giáp được chế tạo riêng? Độc nhất vô nhị?
Tại sao Tần Dương lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy?
Đầu óc Mạnh Linh và La Kinh Phong tương đối đơn giản, nghe thế thì đều vui mừng, dù sao bây giờ bọn họ cũng là một đội, địa vị của Tần Dương càng cao thì càng có lợi cho bọn họ. Dương Tiểu Bắc và Tây Môn Du thì âm thầm suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương cũng ngưng trọng hơn mấy phần.
Bọn họ không tin Phòng Bân đến đây để diễn kịch cho bọn họ xem để nâng cao uy tín của Tần Dương. Phòng Bân phải thực sự coi trọng Tần Dương thì mới dốc lòng chế tạo chiến giáp tối ưu cho hắn như vậy.
Tần Dương chỉnh lại chiến giáp Kỳ Tích, sau đó đi tới trước mặt Tây Môn Du, khẽ đảo mắt nhìn qua mấy người bọn họ rồi mỉm cười: “Những trận chiến sau này của chúng ta đều phải mặc chiến giáp, thế nên trận đấu này chúng ta cũng mặc chiến giáp để giải quyết... Tây Môn Du, anh có ý kiến gì không?”