Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2174 - Chương 2185: Yêu Là Trói Buộc, Cũng Là Bao Dung!

Chương 2185: Yêu là trói buộc, cũng là bao dung!
 

Mùng một tết, mấy bộ phim chiếu rạp ra sức chạy đua ác liệt, nhưng ngày hôm sau đã có vị trí đứng đầu.

[Người Tu Hành] không chỉ đứng đầu phòng bán vé mà danh tiếng cũng vô cùng tốt, thậm chí còn có rất nhiều nhà phê bình phim chuyên nghiệp nhận xét về bộ phim này, một bộ phim có cả niềm vui và những giọt nước mắt. Bộ phim truyền tải được nhiều ý nghĩa xâu xa chứ không phải chỉ là kết thúc là thôi.

Tần Dương cũng nhìn thấy những bình luận chuyên nghiệp này, không biết bộ phận tuyên truyền của Hoa Long có đứng sau lưng những nhà phê bình này không nhưng có một vài câu nói thực sự đã đâm trúng chỗ ngứa của hắn, Đó là những điều hắn muốn diễn tả, nói cách khác là hắn luôn muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện như thế này.

Danh tiếng của bộ phim ngày càng vươn xa, dần dần, mọi người rất khó có thể mua được vé đi xem [Người Tu Hành]. Thậm chí có những rạp trước đây do hoàn cảnh hoặc vị trí nên có số lượng khách xem phim ít thì giờ cũng nhờ [Người Tu Hành] mà tăng doanh số đột biến.

“Không đợi được nữa, tất cả mọi người đều đã xem phim rồi, nếu chưa xem thì sẽ khó chịu lắm. Mà xem một lần là lại muốn xem lần hai.”

Đây là tiếng lòng của không ít khán giả đã đến rạp xem phim. Trước tình hình này, các phòng chiếu phim bắt đầu điều chỉnh và tăng suất chiếu của [Người Tu Hành.]

Chiếu phim là để kiếm tiền, rõ ràng là chiếu [Người Tu Hành] sẽ được càng nhiều tiền hơn, vậy thì làm gì có ai từ chối kiếm tiền chứ?

Kiếm tiền bao nhiêu cũng không đủ.

Mùng bốn tết, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cùng nhau lên máy bay, bay theo những mục đích khác nhau của mình.

Hàn Thanh Thanh lựa chọn công việc, chấp nhận chuyện mấy năm nay cô và Tần Dương ở bên nhau thì ít cách xa nhau thì nhiều. Tần Dương cũng thấy công việc của mình ở Long Tổ căn bản không thể nào tiếp tục được nữa. Dù sao đặc công cần tuân thủ tính bí mật nhưng độ nổi tiếng của Tần Dương lại phủ sóng toàn thế giới, thế nên hắn không thể tiếp túc làm được nữa. Lúc trước Tần Dương đã nghĩ khi rút lui thì hắn sẽ có thể nhiều thời gian tự do, có thể đến ở cùng Hàn Thanh Thanh.

Nhưng trong khoảng thời gian này hắn lại tiếp xúc với Nossa, Bàn Cổ và Thâm Lam. Sau một thời gian hắn đã quyết định gia nhập Bàn Cổ, gia nhập liên minh Thâm Lam, từ đặc công chuyển thành chiến sĩ, bây giờ còn thành lập cả tiểu đội Kỳ Tích. Sau tết hắn sẽ phải dẫn đội đi làm nhiệm vụ chống lại Niết Bàn, thời gian lại bị thu hẹp và gò bó, dự định ở bên Hàn Thanh Thanh lại thành hi vọng xa vời.

Hàn Thanh Thanh lại vô cùng hiểu chuyện, chỉ dặn hắn phải chú ý an toàn. Không thể không nói, Hàn Thanh Thanh là người có tấm lòng bao la, không tính toán những chuyện nhỏ nhặt.

Cũng có thể nói là Hàn Thanh Thanh là người rất thông minh, biết rõ muốn nắm bắt được một người đàn ông thì quan trọng nhất là phải nắm bắt được trái tim chứ không phải thể xác.

Yêu là trói buộc, cũng là bao dung.

Hàn Thanh Thanh rời đi, Tả Hạo Tĩnh vẫn chưa đi mà nhiệt tình mời vợ chồng Tần Hoa ở lại chơi thêm mấy ngày. Mọi người cùng nhau đi một số nơi ở Trung Hải, coi như đi du lịch. Dù sao thì vợ chồng Tần Hoa cũng không phải người Trung Hải, hai người cảm nhận được sự nhiệt tình của Tả Hạo Tĩnh nên không nỡ từ chối, quyết định ở lại thêm vài ngày.

Tuần tới sẽ là một tuần tương đối bận rộn với Tần Dương.

Nếu đổi thành một minh tinh điện ảnh nào đó thì có lẽ những dạng hoạt động như thế này đã quen lắm rồi, bọn họ chỉ coi đó như một nhiệm vụ để hoàn thành, đến lịch trình thì xuất hiện, đến lúc đi thì đi, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười nhưng có trời mới biết trong lòng họ đang nghĩ gì. Thực ra hoạt động tuyên truyền chỉ là để hoàn thành thỏa thuận với nhà sản xuất, giúp quảng bá phim để tăng thêm doanh thu, tăng độ nổi tiếng.

Nhưng Tần Dương đã đồng ý tham gia hoạt động tuyên truyền thì nhất định phải làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa, trong lòng Tần Dương chưa từng có khái niệm idol, đây cũng là lần đầu tiên hoạt động, lần đầu tiên tổ chức offline với người hâm mộ nên chắc chắn sẽ có không ít người đến. Tần Dương sẽ cố gắng trả lời hết các câu hỏi của mọi người, đây cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm.

Tần Dương một mình đến Quảng Châu, mặc dù hắn là ngôi sao nhưng ngoài Tư Đồ Hương thì không có trợ lý nào khác. Dù sao thì hắn không nhận quay quảng cáo, không bàn chuyện kinh doanh, căn bản không cần đến trợ lý. Nếu chuyện liên quan đến phương diện phim ảnh thì công ty cũng có người giúp hắn giải quyết.

Ai nghĩ hắn là ông chủ chứ?

Quảng Châu là địa điểm dừng chân của trạm đầu tiên. Năm thành phố lần lượt là Quảng Châu, Bắc Kinh, Hàng Châu, Du Châu và Hi An, có thể nói là trải dài khắp từ nam ra bắc Hoa Hạ.

Tần Dương ngồi ghế cuối của hạng thương gia, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp. Hắn không muốn quá phô trương.

Tần Dương ngồi xuống một lúc thì hành khách bên cạnh cũng tới. Đó là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, đeo một cặp kính, mang theo một cặp tài liệu, nhìn rất nhã nhặn lịch sự. Người này ngồi xuống rồi nhìn thoáng qua Tần Dương, hình như không nhận ra hắn.

Sau đó lại có một thanh niên khác bước đến, có lẽ khoảng chừng hai mươi tuổi. Cậu ta cũng đội mũ như Tần Dương, đồng thời còn đeo khẩu trang. Bên cạnh cậu ta là mấy người đàn ông và phụ nữ nhanh nhẹn giúp đỡ cầm đồ. Sau đó, cậu thanh niên đeo khẩu trang và một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi xuống, chắc đó là trợ lý của cậu ta.

Những người còn lại chắc là vệ sĩ, vậy thì nam thanh niên đeo khẩu trang này chắc là một minh tinh.

Tần Dương thu hồi ánh mắt, thuận tay cầm một tờ tạp chí lên lật qua lật lại để giết thời gian. Rất nhanh sau đó, mọi người đã lên máy bay đầy đủ, máy bay đến giờ cất cánh.

Tần Dương kéo vành mũ xuống thấp một chút nữa, bắt đầu ngủ. Máy bay tiến vào tầng bình lưu, tiếp viên hàng không bắt đầu cung cấp đồ uống và các dịch vụ cho mọi người. Tần Dương cũng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.

Tiếp viên hàng không phục vụ Tần Dương thì khẽ mỉm cười: “Tần tiên sinh, anh có cần gì không?”

Tần tiên sinh?

Tần Dương cũng không ngạc nhiên, tất nhiên tiếp viên hàng không biết được danh sách các hành khách. Hắn là người của công chúng, nhất là bây giờ [Người Tu Hành] đang có sức nóng như vậy, bị người khác nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Tần Dương nhìn lướt qua thực đơn, tùy tiện gọi vài món rồi mỉm cười với tiếp viên hàng không: “Cảm ơn!”

Người đàn ông ngồi bên cạnh Tần Dương cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hơi có chút ngạc nhiên, trên mặt lộ vẻ suy tư nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Hình như khi nghe tiếp viên hàng không gọi Tần tiên sinh ông ta cảm thấy khá quen, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được đó là ai.

Ngay lúc Tần Dương dọn dẹp không gian trước mặt để chuẩn bị ăn cơm thì một giọng nói không thân thiện vang lên: “Ngày nào cũng quanh đi quẩn lại mấy món này, không thể chuẩn bị cho tôi được một bữa ăn tươm tất à?”
Bình Luận (0)
Comment