Chương 2195: Thực sự có khủng long
"Đang chuẩn bị đổi thuyền, chúng tôi đã đến địa điểm đã định."
Mọi người lên chiếc thuyền cao su lớn đã chuẩn bị từ trước, chiếc thuyền cao su này đủ sức chứa hai mươi người, tiểu đội Kỳ Tích cộng với vợ chồng Bồ Dương là tám người, chỉ có điều trong tay mỗi người của tiểu đội Kỳ Tích đều có một cái hộp hình chữ nhật giống hệt nhau. Trong chiếc hộp đương nhiên là bộ chiến giáp của mọi người, nhưng nó không hề nhẹ, may mà chiếc thuyền cao su đủ lớn, sức nâng cũng lớn.
"Trang phục mà mọi người cất trong hộp này là gì vậy?"
Ánh mắt tò mò của Bồ Dương, Lưu Minh Nguyệt rơi vào mấy chiếc hộp của mọi người, và sau cùng, cuối cùng cũng không nhịn được tò mò hỏi.
Tần Dương nhìn thấy ánh mắt tò mò của vợ chồng Bồ Dương thì cười giải thích: "Bên trong đều là vũ khí và chiến giáp của chúng tôi. Dù sao thì lần này chúng ta có thể phải đối mặt với một đối thủ đáng gờm nên phải chuẩn bị một chút."
Lưu Minh Nguyệt hỏi: "Chiến giáp? Là áo giáp sao?"
Tần Dương cười nói: "Giống vậy đấy, tối nay khi chúng tôi mặc thì mọi người sẽ biết."
Câu trả lời của Tần Dương không được giải thích rõ ràng đầy đủ, nhưng Lưu Minh Nguyệt chỉ mỉm cười gật đầu mà không hỏi thêm, cô có thể nhìn ra Tần Dương rất không muốn trả lời kỹ câu hỏi này, dù sao như Tần Dương đã nói, đến lúc thì sẽ liền nhìn thấy, bây giờ cần gì phải hỏi cho ra lẽ?
Sáu người, một bên ba người, bảo vệ vợ chồng Bồ Dương ở giữa, Bồ Dương cầm một cái la bàn, kiểm tra vị trí một cái, chỉ về hướng đông bắc: "Chúng ta cần phải đi về hướng này, không thể lệch vào hướng giữa, nếu không có thể chúng ta sẽ để lỡ hòn đảo kia đấy.”
"Được!"
Tần Dương nhìn về hướng mặt trời, xác nhận hướng hắn phải đi, vẫy vẫy tay nói: "Mọi người, chúng ta chèo thuyền đi, mỗi bên hai người chèo, nửa tiếng thay đổi, thay phiên nhau nghỉ ngơi!"
Bồ Dương do dự một lúc rồi nói: "Hay là, chúng tôi cũng chèo giúp mọi người nhé?”
Tần Dương cười từ chối rồi nói: "Giáo sư Bồ, cô Lưu chỉ cần nghỉ ngơi, tiết kiệm sức lực, chúng tôi đều là người tu hành, việc chèo thuyền đối với chúng tôi mà nói là việc rất dễ.”
Bồ Dương nghe được những gì Tần Dương nói, nhưng không kiên trì nữa, và mỉm cười: "Vậy thì làm phiền mọi người rồi."
Mọi người bắt đầu chèo thuyền, lúc đầu phối hợp không ăn ý cho lắm, thuyền cao su dưới tác động của dòng nước nên bị nghiêng nghiêng vẹo vẹo, nhưng ngay sau đó động tác của mọi người bắt đầu hài hòa hơn, cuối cùng gần như một mũi tên thẳng bắn về phía trước.
Mọi người chèo khoảng nửa tiếng, Bồ Dương vẫn đang quan sát la bàn của mình thì đột nhiên thấp giọng nói: "La bàn đã bắt đầu quay loạn rồi, chúng ta đã đến rìa của khu vực nguy hiểm này, nếu chúng ta cứ đi tiếp thì thiết bị điện tử sẽ bị mất tác dụng, tín hiệu cũng mất hết…”
La Kinh Phong đang nghỉ ngơi lấy ra một thiết bị điện tử, xem xét khoảng mười giây, sau đó ngẩng đầu gật đầu với Tần Dương, biểu thị những gì giáo sư nói là đúng, mọi người đang tiến vào khu vực bị che phủ của hòn đảo bí ẩn bị biến mất trong bản đồ từ vệ tinh.
Mọi người tiến vào khu vực cấm địa của cứ điểm người Nossa, bọn họ đã trải qua tình huống như vậy lâu rồi, đương nhiên bây giờ sẽ không cảm thấy hoảng loạn, hơn nữa còn có thể dựa vào mặt trời để xác định vị trí gần đúng, chắc chắn không cần phải lo lắng sẽ bị mắc kẹt trong đó. Như Columbus đã nhớ lúc đầu, tình trạng sóng to gió lớn không thấy ánh mặt trời, không thể nhìn thấy được cái gì.
Mọi người chèo ra một khoảng cách xa, trên mặt biển xuất hiện một bóng đen, Bồ Dương chỉ vào bóng đen nói: "Chính là đằng kia, đó là hòn đảo bị biến mất mà chúng ta đã nói đến!"
Hình dáng của hòn đảo dần dần to ra khi khoảng cách càng gần, khi Tần Dương và những người khác cuối cùng đã đến gần bờ của hòn đảo thì hòn đảo đã lộ rõ hình dáng của mình trước mặt mọi người.
Tuy chỉ nhìn thấy một góc của hòn đảo, cũng không nhìn thấy toàn bộ hình dáng của hòn đảo, nhưng Tần Dương chỉ cần nhìn sơ qua thì đã có thể xác định hòn đảo này rất lớn, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy hết được đường biên!
"Hòn đảo khá lớn, hơn nữa cây cối trên đó rất tươi tốt, trông có vẻ rất nguyên sơ, giống như một khu rừng nguyên sinh nhiệt đới chưa từng bị khai phá vậy ..."
Tần Dương cầm ống nhòm nhìn lên núi, còn chưa kịp nhìn cho rõ thì cách đám người không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thét trầm thấp.
"Gào!"
Mọi người vừa nghe thấy tiếng gầm thì liền quay người lại, một con quái vật to lớn nhảy ra từ đám cỏ dại cao vài mét cách đó không xa, lao về phía mọi người.
Mạnh Linh kêu lên một tiếng rất kỳ quái: "Vãi, thực sự là khủng long kìa!"
Đó là một con khủng long có chiều cao khoảng năm mét, đôi chân vững chãi đứng thẳng, có hai móng vuốt ở bụng trước, nhưng lại ngắn hơn nhiều, rõ ràng là nó không dùng để chạy, đôi mắt trên cái đầu khổng lồ ra vẻ vô cùng hung ác lại lạnh lẽo, hàm răng trắng trong cái miệng lớn đang mở to như những con dao sắc trắng đan xen, bị những chiếc răng như vậy cắn một phát thì e rằng có vô số lỗ thủng trên cơ thể chui qua chúng ngay lập tức.
Con khủng long to lớn lao nhanh về phía trước, mỗi khi thân hình to lớn dẫm lên mặt đất sẽ phát ra âm thanh va chạm trầm thấp.
"Tây Môn Du, La Kinh Phong, giết nó, những người khác, hãy bảo vệ giáo sư Bồ và cô Lưu!”
Bởi vì lúc này tất cả mọi người đều chưa mặc chiến giáp, Tần Dương trực tiếp kêu hai người mạnh nhất để tiến lên giết nó.
Mặc dù nhìn thấy khủng long là một đều rất mới lạ, có loại xúc động muốn nghiên cứu một phen, nhưng đây là lần đầu tiên đến đây nên vẫn chưa hiểu rõ về nơi này, nhưng sau tất cả, múc đích là phải bảo vệ mọi người. Hơn nữa, có lẽ trên đảo này sẽ có rất nhiều khủng long, vì vậy không cần phải chừa đường sống cho con khủng long xúi quẩy tự mình dâng đến tận cửa này.
Hai người mở ra cái hộp trước mặt mình ra, bọn họ không mặc chiến giáp, chỉ thuận tay kéo một cái, trực tiếp rút ra đao ám kim ở trong hộp.
Mặc dù cả hai đều rất mạnh, muốn giết con khủng long chỉ biết cậy mạnh này thì cũng không khó, nhưng làm gì có chuyện chỉ cầm một cây đao ánh kim mà muốn cho nhanh đây?
Cả hai cùng kéo đao đến đón con khủng long không mời mà đến, cả hai lần lượt lướt qua nhau trong nháy măt, cùng lúc giương đao chém vào hai chân con khủng long.
Cùng lúc đó, con khủng long dường như đã nhận thấy hai kẻ đang tiến tới không dễ đối phó, đuôi của nó đột nhiên vểnh lên và trực tiếp quất qua La Kinh Phong đang đứng khá gần nó.
Cái đuôi này rất tho tô, sức lực cũng rất lớn, vậy mà Lục Cảnh Phong trực tiếp bị cái đuôi của nó quất bay, sau đó bị quất thật mạnh bay xa hơn mười mét, nện vào bờ cát xa xa, một đống cát bắn tung tóe lên.
Khủng long hét lên rồi ngã xuống, Tây Môn Du nhẹ nhàng vượt qua, nghiêng đầu quát to: "La Kinh Phong, anh không sao chứ?”
La Kinh Phong bật dậy khỏi mặt đất, phủi cát trên mặt và người mignh, hét lớn: "Không sao, đừng lo cho tôi, thẳng tay giết nó đi!"
Hình bóng của Tây Môn Du lóe lên, tới sau lưng khủng long, chiếc đao lóe lên, con khủng long dũng mãnh này trực tiếp bị chặt đầu, cái đầu to kia thật sự lăn xuống, trông hơi dữ tợn.
Tây Môn Khánh một nhát chém chết con khủng long, sau đó dừng dao lại, cắm dao vào vỏ dao, sau đó mang lên vai: "Nếu sau này gặp phải tình huống giống như thế này hoặc tương tự thì khỏe rồi.”