Chương 2196: Ngả bài
Con khủng long này không nhỏ, trọng lượng cũng không nhẹ, khi rơi xuống đất vang lên tiếng ầm ầm rất lớn, nhìn khá là đáng sợ, nhưng vẻ mặt của đám người Tần Dương không thay đổi chút nào, ngược lại có vẻ như đang thở phào nhẹ nhõm.
thậm chí Tây Môn Du còn thoải mái cảm thán một câu, câu cảm thán này lọt vào tai đám người Tần Dương cũng là chuyện bình thường, dù sao “Trận nghênh chiến" vừa mới lên đảo này đối với những người đã quen chiến đấu với người Nossa cao năm mét mặc áo giáp sắt thép cứng cáp, sức mạnh cực kì khủng khiếp mà nói, độ khó quả thật là chẳng đáng xem, nếu những trận chiến tiếp theo cứ như thế này thì mọi người có thể thư thái rồi, ai cũng có thể ngang ngược đi tiếp một mạch.
Nhưng những lời này rơi vào tai của vợ chồng Bồ Dương, hai người nhìn nhau, thấy được sự khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Bồ Dương đã đến đây một lần, những người đồng hành cùng ông đã mang theo súng ống và các loại vũ khí nhiệt mạnh khác để làm phương tiện bảo vệ, nhưng khi họ chạm trán với khủng long thì sức mạnh của súng dường như không lớn như tưởng tượng.
Da khủng long dày hơn da voi, cản trở hầu hết sức công phá của đạn, những con khủng long bị thương không những không rút lui mà còn tấn công dữ dội hơn, bọn chúng sẽ vượt qua mưa bom bão đạn lao đến như điên, trực tiếp tấn công cắn chết tay súng của bọn họ.
Thảm cảnh của những thành viên trước khi bị cắn chết vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng hôm nay, cùng một đối thủ, cùng một sự tấn công, nhưng lại bị Tần Dương và những người khác giải quyết dễ dàng, lời nói của Tây Môn Du càng khiến cả hai người trợn to mắt hơn.
Bọn họ mạnh quá rồi!
Một con khủng long to lớn như vậy thế mà đã bị họ trực tiếp giết chết!
Nếu đều như vậy thì khỏe rồi?
……
Ánh mắt của Bồ Dương và Lưu Minh Nguyệt rơi vào thanh kiếm trông giống hệt nhau của Tây Môn Du và La Kinh Phong, sau đó lại rơi trên bộ chiến giáp Phi Thiên chưa lấy ra ở trong hộp, trong mắt họ lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Những vũ khí và trang bị này rõ ràng là hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là đều là vũ khí tiêu chuẩn, điều này cho thấy những người này nên ở trong cùng một tổ chức, chứ không phải là đám quân lính tản mạn tạm thời bị hợp thành một nhóm với nhau.
Chỉ khi cùng một tổ chức, tiếp nhận chung một sự quản lí mới sử dụng vũ khí và chiến giáp tiêu chuẩn chung như vậy. Các đội mà tạm thời bị hợp lại với nhau chắc chắn vẫn sẽ sử dụng vũ khí, trang bị khác nhau mà họ quen dùng.
Bồ Dương nhìn chiếc hộp giống hệt của Tần Dương, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Xem ra bản thân còn biết còn chưa hết về Tần Dương.
Tần Dương cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Bồ Dương nhìn mình, nhưng không trực tiếp giải thích, mà là mở miệng nói: “Mặc chiến giáp vào, từ nay về sau luôn cảnh giác và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Nếu gặp nguy hiểm, Mạnh Linh và Trần Hầu, hai người bảo vệ hai giáo sư, nếu như phải khẩn cấp rút lui thì hai người đảm nhận việc đưa họ rút lui, bọn tôi sẽ che chở cho mọi người.”
"Vâng!"
Mọi người đồng ý, mỗi người đều lấy chiến giáp Phi Thiên của mình, nhanh chóng mặc vào.
Vẻ ngoài mang phong cách khoa học viễn tưởng của Chiến giáp Phi Thiên cộng với thanh đao tiêu chuẩn sau lưng rất ngầu, vô cùng có cảm giác rung động.
Bồ Dương nhìn thấy cảnh này thì cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tần Dương, trang bị thống nhất của các cậu ... Các cậu đều là thành viên của một tổ chức nào đó sao?"
Tần Dương nghiêng đầu cười giải thích: "Giáo sư Bồ, cô Lưu, hai người không cần lo lắng, chúng ta đúng là thuộc cùng một tổ chức, nhưng tổ chức này là tổ chức của phía chính phủ Hoa Hạ, cho nên hai người không cần phải sợ gì cả.”
Bồ Dương sắc mặt thay đổi: "Tổ chức phía chính phủ Hoa Hạ? Việc hợp tác lần này giữa tôi và cậu đã được chính phủ biết đến rồi sao?"
Sự việc đã đến mức này, đương nhiên Tần Dương không cần phải giấu giếm Bồ Dương nữa, khoan nói trên hòn đảo này có cái gì, chỉ cần có cái chết của con khủng long cũng đã đủ để giải thích được sự thần bí của hòn đảo này, cũng ngay từ lúc bắt đầu, Vợ chồng Bồ Dương cũng đã định trước sẽ nhận được sự quan tâm đặc biệt của quốc gia .
"Giáo sư Bồ, ông nói đúng, cấp trên đã biết hoạt động lần này và họ hoàn toàn ủng hộ. Nếu không sẽ không phái tiểu đội tinh nhuệ nhất chúng tôi đến để hỗ trợ ông hoàn thành chuyến thám hiểm này, nhưng ông hãy yên tâm, điều đất nước muốn là sự thật về hòn đảo, vì những việc khác có thể xảy ra, nếu mọi thứ ở đây có thể được công khai, hoàn toàn có thể lấy dưới danh nghĩa của giáo sư Bồ. Thân phận của chúng tôi và những gì mà ông muốn làm sẽ không có bất cứ sự mâu thuẫn gì, hoạt động thám hiểm lần này cũng sẽ không có gì thay đổi vì thân phận của chúng tôi.”
Vẻ mặt Tần Dương trở nên nghiêm túc một chút: "Nhưng nếu có trên hòn đảo này có một tình huống nào đó mà chúng ta đã tưởng tượng ra từ lúc trước, thì e rằng mọi chuyện ở đây tạm thời sẽ không được công khai, đến lúc đó, giáo sư Bồ và cô Lưu sẽ phải giữ bí mật. Tất nhiên, quốc gia hứa rằng giáo sư Bồ vẫn có thể khám phá và nghiên cứu mọi thứ ở đây một cách vô điều kiện, đồng thời quốc gia cũng sẽ hỗ trợ về thiết bị, nhân lực, v.v., hơn nữa kết quả nghiên cứu và vinh quang khi phát hiện chỗ này vẫn thuộc về giáo sư Bồ, chỉ có điều có lẽ sẽ công khai muộn một chút!”
Bồ Dương nghe xong Tần Dương nói xong lập tức hiểu được, ông thăm dò hỏi: "Mọi người đã tưởng tượng trước tình huống gì vậy?"
Tần Dương trầm giọng giải thích: "Mất tín hiệu, thiết bị điện tử mất tác dụng, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống này, trang bị trên người chúng tôi có thể hoạt động trong môi trường như vậy. Nội tình cụ thể của chuyện này tạm thời vẫn chưa thể nói với ông được, nhưng tôi nghĩ giáo sư Bồ biết điều này, có lẽ ông sẽ có rất nhiều liên tưởng.”
Bồ Dương và vợ nhìn nhau với ánh mắt cực kì ngạc nhiên, bọ họ nhanh chóng hoàn toàn hiểu được hòn đảo mà họ đã khám phá ê là có liên quan đến một việc vô cùng trọng đại.
Họ đều là những phần tử trí thức cao cấp, biết rằng khi liên quan đến cấp quốc gia thì một việc sẽ có nhiều tình chất khác nhau, mình cũng không thể muốn làm gì thì làm được.
Bồ Dương nhanh chóng bình tĩnh lại sau sự kinh ngạc của mình, sảng khoái trả lời: "Được rồi, mặc dù không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nếu đã là việc mà đất nước quan tâm và ủng hộ thì chắc chắn nó rất quan trọng, tôi nhất định sẽ hết sức để hợp tác, dù sao cũng như cậu đã nói, những gì tôi muốn vẫn chưa giảm đi."
Vẻ mặt Tần Dương hơi thả lỏng, cũng lo lắng Bồ Dương sau khi biết chuyện sẽ trở mặt, dù sao mọi người phải hợp sức cùng nhau lên đảo mới tốt, nếu có xung đột thì cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Giáo sư Bồ, ông có thể nghĩ được như vậy là quá tốt rồi."
Bồ Dương cười: "Tôi phát hiện ra nó, nghiên cứu nó, đồng thời cũng muốn vì nó mà lưu danh sử sách, cốt lõi của vấn đề này không thay đổi, cho nên không có gì là không thể chấp nhận được. Ngược lại là Tần Dương cậu đã khiến tôi rất ngạc nhiên. Vốn tưởng cậu chỉ là một người tu hành nổi tiếng, nhưng ông không ngờ cậulà một nhân tài đặc biệt được quốc gia bồi dưỡng..”
Tần Dương cười nói: "Tôi cũng mới gia nhập gần đây thôi, tôi đã tốt nghiệp rồi, cũng luôn phải làm một chút gì đó, tôi cảm thấy những việc làm của tổ chức này rất có ý nghĩa, vì vậy tôi đã tham gia, giống như những công việc thám hiểm như thế này, mặc dù sẽ rất rguy hiểm, nhưng cũng rất thú vị phải không? "
Bồ Dương nhìn Tần Dương đầy khen ngợi: "Đúng vậy, rất thú vị, không, là vô cùng thù vị mới đúng!"