Chương 2198: Chỉ cần không phải người Nossa là được
Tần Dương không phải là nhà khảo cổ học cũng không phải nhà sinh vật học, cho nên hắn cũng không phát biểu ý kiến, chỉ im lặng lắng nghe.
Hắn không quan tâm đến điều kiện sống của các sinh vật trên hòn đảo này, điều mà hắn quan tâm nhiều hơn là sự tồn tại con người hoặc người Nossa trên hòn đảo này.
Rốt cuộc là loại nào?
Từ tình trạng biến mất của tín hiệu và của các thiết bị điện tử cho thấy, nhiều khả năng đây là căn cứ của người Nossa, nhưng mũi tên gia công thô xấu mà giáo sư phát hiện dường như chứng minh rằng người Nossa không sống trên đảo.
Người Nossa sẽ không sử dụng cung tên nhỏ, được chế tạo thô sơ như vậy để săn bắn, theo mô tả của giáo sư, mặc dù kích cỡ của con dã thú kia rất lớn, nhưng ước tính cũng có chiều cao tương đương với người Nossa, đối với người Nossa mà nói thì loại dã thú như thế này chỉ là chuyện của một kiếm chém qua mà thôi, ai lại dùng mũi tên nhỏ như vậy để bắn chứ?
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Tần Dương bảo cả đội dừng lại.
"Dựng trại nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục thăm dò."
Để đề phòng đốt lửa vào ban đêm bị chú ý, mọi người đều chọn một mặt hướng ra xa trung tâm của hòn đảo, đỉnh núi chặn ngọn lửa, thậm chí Tần Dương còn bố trí người luân phiên nhau canh gác vào ban đêm, rất cẩn thận.
Cả đêm không có chuyện gì, mọi người lại bắt đầt công việc thăm dò.
Vợ chồng Bồ Dương mang theo một chiếc hộp lớn, trong đó có nhiều hộp hoặc túi lớn nhỏ khác nhau, rất tiện lợi cho việc thu thập các loại tiêu bản. Tiếc là các thiết bị điện tử đều mất tác dụng khi ở đây, nếu không họ sẽ không bao giờ chỉ mang theo một chiếc hộp, mà sẽ trực tiếp mang thuyền vào bờ, các dụng cụ máy móc gì đó đều mang lên hết.
Đội của mọi người thỉnh thoảng sẽ bị khủng long bất ngờ tấn công. Có lần thậm chí còn có một nhóm khủng long Carnotaurus cao ba mét, một đám khủng long tấn công tập thể quả thật trong có vẻ khiến người ta không rét mà run, chỉ có đều thứ mà bọn chúng gặp không phải là con người bình thường, sau một lúc bị ánh mắt lạnh lùng bên cạnh Tần Dương đột nhiên ra tay chém chết thủ lĩnh của bọn chúng thì tất cả những con khủng long còn lại đều quay đầu bỏ chạy.
Ngày thứ hai, mọi người tiến về phía trước thăm dò cẩn thận khoảng mười lăm cây số nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Mọi người không nản lòng, Bồ Dương và vợ đang bận rộn thu thập nhiều tiêu bản khác nhau, mỗi người với mỗi mục tiêu khác nhau. Bồ Dương tập trung nhiều hơn vào các thứ về khảo cổ, trong khi Lưu Minh Nguyệt tập trung vào việc thu thập các loài thực vật đã tuyệt chủng, bà không chỉ làm nó thành tiêu bản, thậm chí còn thu thập cả hạt của nó.
Tần Dương không phải là ăn không ngồi rồi, khi mọi người cắm trại và nghỉ ngơi, Tần Dương lấy ra một cuốn sổ, dùng nét vẽ để phác thảo lại tất cả những thứ mà hắn thấy vào ban ngày, còn tạo ra một bản đồ của hòn đảo này.
Bản đồ của Tần Dương được làm rất cẩn tỉ mỉ, tuy không thể nói là tỷ lệ chính xác 100% nhưng độ lệch hoàn toàn không lớn. Những ngọn núi, thung lũng, rừng cây, v.v. đều được phản ánh một cách sống động và chính xác trên đó.
Ngay cả những người chưa từng đến nơi này cũng có thể hiểu rõ địa hình nơi đây với tấm bản đồ này, kể cả những người lần đầu đến cũng sẽ không bao giờ bị lạc.
Ngày thứ ba, mọi người tiếp tục đi sâu vào, vòng qua một ngọn núi, Tần Dương đột nhiên dừng lại.
"Hồ nước ngọt!"
Tần Dương nghiêm giọng chỉ về phía trước: "Muốn sống sót trên hòn đảo này, tuyệt đối không thể thiếu nước ngọt, trừ phi bên kia có công nghệ biến nước biển thành nước ngọt để uống."
Ánh mắt của Dương Tiểu Bắc cũng có chút thận trọng nhìn xung quanh: "Từ xa xưa loài người đã sống ở nơi có nước, hồ nước ngọt này lớn như vậy, nếu có người sinh sống trên đảo này thì chắc chắn bọn họ sẽ ở chung quanh hồ nước ngọt này."
Mọi người nhìn xung quanh, tìm kiếm dấu vết về cuộc sống của con người hay người Nossa.
"Mọi người nhìn kìa!"
Trần Hầu đột nhiên thấp giọng kinh hãi kêu lên, duỗi tay chỉ về phía bên phải mọi người, mọi người nhìn về phía ngón cậu chỉ, đúng lúc hồ nước ngọt xoay thay đổi biến mất sau một ngọn núi, mà giữa ngọn núi và hồi nước ngọt kia còn có một đoạn cắt, có thể nhìn được xa hơn.
Kia có lẽ là một thung lũng, Tần Dương và những người khác nhìn thấy một dãy nhà gỗ!
Bởi vì liên quan đến góc độ, chỉ có thể nhìn thấy một nửa ngôi nhà gỗ, nhưng mọi người nhìn thoáng qua một cái thì ai cũng có thể nhận ra rằng ngôi nhà gỗ này có lẽ là nơi con người sinh sống, bởi vì chiều cao của ngôi nhà gỗ này chỉ cao chừng ba mét thì người Nossa cao năm mét có thể sống được trong căn nhà thấp như vậy chứ, chẳng lẽ ngày nào cũng bò ra bò vào sao?
Khi Tần Dương cùng những người khác tấn công tháp tín hiệu của người Nossa thì đã từng nhìn thấy ký túc xá của người Nossa, là một căn nhà khổng lồ ít nhất 8,9 mét, nhưng chắc chắn không thể so sánh với căn nhà gỗ trước mặt.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là người Nossa là được!
Một hòn đá rơi xuống đất, càng nhiều nghi vấn lại hiện lên trong đầu.
Nếu những người sống ở đây đều là con người, tại sao họ lại có trang bị kỹ thuật của người Nossa?
Nếu họ là con người, vậy thì những con người này đến từ đâu?
Tại sao họ sống trên hòn đảo cách biệt với thế giới này?
"Hãy đi vòng quanh ngọn núi đó trước, quan sát một lúc rồi lại lập kế hoạch."
Vẻ mặt Bồ Dương đầy hưng phấn: "Chẳng lẽ những người sống trên hòn đảo này đã ra khơi từ rất sớm và vì một lý do nào đó nên đã cắm rễ ở đây, biển cả mênh mông, không thể rời đi, cho nên họ đã sống ở đây cho đến tận bây giờ, cách biệt với thế giới, giống như Chốn Đào Nguyên của Đào Nguyên Minh vậy, tránh tai họa trên núi, ẩn mình khỏi thế giới ... "
Tần Dương khẽ gật đầu: "Quả thực có khả năng như vậy, chỉ là tại sao tín hiệu biến mất ở đây và thiết bị điện tử lại mất tác dụng, đây cũng là một vấn đề."
Bồ Dương chớp mắt: "Tín hiệu biến mất, thiết bị điện tử mất tác dụng, có lẽ do sự thay đổi từ trường của trái đất hoặc một số tình huống kỳ lạ do va chạm gây ra. Không phải trên mạng có rất nhiều suy đoán về Tam giác Bermuda sao, trong đó tôi nghĩ điều có thể xảy ra nhất là thuyết về cực từ, còn về phần người ngoài hành tinh gì đó thì tôi không tin, nếu thật sự có người ngoài hành tinh, nếu tất cả bọn họ đều đã có công nghệ để đến trái đất, vậy thì chắc chắn khoa học kỹ thuật đã vượt xa rất đất không biết bao nhiêu năm rồi, có lẽ bọn họ đã sớm đến chinh phục trái đất rồi."
Vẻ mặt của Tần Dương đám người hơi trở nên kỳ quái, thậm chí Trần Hầu còn cắn chặt môi, như là lo lắng bản thân sẽ không cắn răng, không cẩn thận cười ra tiếng.
Tần Dương thản nhiên trả lời: "Cho dù có người ngoài hành tinh, lỡ như người ta rất thân thiện, hoặc là ở cao xa hơn trái đất, căn bản không thèm chinh phục trái đất, hoặc là vì lý do khác, lỡ như trình độ xuyên thiên hà nó không lợi hại như vậy thì sao?”
Bồ Dương lắc đầu và nói: "Tôi không tin trình độ khoa học kĩ thuật xuyên qua thiên hà để đến trái đất sẽ kém đến như thế, nhưng tôi không tin điều này. Người ngoài hành tinh chắc chắn là một loại sản phẩm được tạo ra từ tin đồn sai lệch.”
Ông tin vào thuyết cực từ, nhưng lại không tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh hay sự đổ bộ của người ngoài hành tinh trên trái đất, sự thật như thế mà ông lại không tin!
Người ngoài hành tinh luôn tồn tại, thậm chí rất lâu trước khi nền văn minh Hoa Hạ của chúng ta tồn tại, người ngoài hành tinh đã từng ghé thăm trái đất, thậm chí còn giúp đỡ con người thời đó xây dựng nên nền văn minh lục địa Mu huy hoàng, nhưng cuối cùng cũng vì người ngoài hành tinh mà hủy hoại hoàn toàn.
Tần Dương muốn nói với Bồ Dương rằng những người ngoài hành tinh mà ông không tin vẫn luôn tồn tại, tôi đã từng đối mặt trực diện với họ, còn từng chiến đấu sống chết với họ, chính bản thân tôi cũng đã từng giết vài người ... Nếu tôi nói vậy, ông có tin không?