Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2188 - Chương 2199: Sự Cảnh Giác Của Thổ Dân

Chương 2199: Sự cảnh giác của thổ dân
 

Mọi người chạy nửa vòng quanh hồ nước, rẽ sang một sườn núi, định leo lên sườn đồi thì bỗng nhiên trong gió có tiếng la hét của con người.

"Đằng kia!"

Tây Môn Du chỉ vào bên kia sườn núi, thấp giọng quát: "Còn có tiếng đánh nhau!"

Tần Dương nhíu mày: "Đi xem thử."

Lập tức ra lệnh: "Dương Tiểu Bắc, Trần Hầu, ở lại bảo vệ bọn họ, những người khác đi theo tôi!"

Tây Môn Du, La Kinh Phong, Mạnh Linh theo sau Tần Dương, bốn người như bốn viên đạn, lao vù vù về phía sườn núi.

Khoảng cách không quá xa, ngay lập tức đến nơi.

Tần Dương và ba người lao lên lưng núi, sau đó dừng lại, núp sau cây lớn nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Khoảng một km phía trước, một nhóm người đang bỏ chạy, mà phía sau họ có một đám khủng long lớn đang đuổi theo, những con khủng long này thuộc nhiều loài khác nhau, có Spinosaurus to lớn và Velociraptors nhỏ nhưng linh hoạt, tình hình vô cùng nguy hiểm.

Những người này đều cao khoảng 2m, mặc quần áo bằng da thú nhưng tay nghề không thô, da ngăm đen, thân hình cường tráng, trên tay cũng có vũ khí, chủ yếu là rìu và dao.

Nhóm này có khoảng 7, 8 người gồm, có thanh niên, trung niên thậm chí là cả phụ nữ, trong đám người đó có một người bị thương nặng, trên người bê bết máu, được một người thanh niên cõng trên lưng.

"Quả nhiên là con người, giống như chúng ta, nhưng ngoại hình hơi khác biệt. Có lẽ là liên quan đến việc sinh sống trên hòn đảo này... Chúng ta nên làm gì đây?"

La Kinh Phong nhìn thoáng qua, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Tần Dương bên cạnh, chờ đợi quyết định của hắn.

Ánh mắt Tần Dương nhìn chăm chú chiến trường đánh nhau, theo đường rút lui của mấy người đó sắp đi qua, cách nơi họ trốn không xa, Tần Dương chỉ suy nghĩ hai ba giây liền đưa ra quyết định: "Cứu bọn họ, đây là cách để bày tỏ ý tốt của chúng ta.”

"Vâng!"

Nhóm người chạy trốn này không phải người thường, động tác của họ nhanh nhẹn, linh hoạt trong trận chiến, chiếc rìu to nặng ở trong tay họ đang xoay chuyển như pháo bắn vậy, nhưng sức lực của họ cũng có hạn, nếu với sức mạnh của bọn họ, một mình chiến đấu một con khủng long to lớn thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng bây giờ đuổi theo họ không phải là một con khủng long, mà là một đám khủng long rất lớn.

Những con khủng long này hiển nhiên coi bọn họ là con mồi của mình, chen lấn nhau xông lên phía trước, mặc dù chúng có chút kiêng dè trước vũ khí trong tay của đám người, nhưng điều này không hề cản trở hành động săn mồi của chúng.

Nhóm người này nhanh chóng đến gần sườn núi, hiển nhiên đám khủng long nhóm cũng rất thông minh, thế là tản ra, thậm chí vượt trước qua bọn họ, sau đó bao vây đám người lại, hiển nhiên là hạ quyết tâm muốn một mẻ hốt gọn đám người đó

"Lên, giữ cảnh giác!"

Tần Dương khẽ quát một tiếng, tiên phong xông ra ngoài, mấy người khác theo sát phía sau.

Thực lực của bốn người Tần Dương mạnh hơn nhiều so với thực lực của nhóm phía dưới, trong nháy mắt bốn người bọn họ đã lao xuống sườn núi, trực tiếp xông thẳng vào trận chiến.

Một con khủng long Velociraptor xảo quyệt mượn sự che đậy của phiến lá cỏ trong rừng tiến đến gần đến bên cạnh một thanh niên con người ở gần đó , rồi đột ngột lao ra khỏi rừng cây, cắn một phát vào cổ con người kia.

Con người này phát hiện ra sự tấn công của Velociraptor thì đã hơi muộn, quay đầu lại liền thấy hàm răng sắc bén của Velociraptor đã ở trước mặt, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong tiềm thức kêu lên tiếng hét sợ hãi rất lớn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng sáng đen xẹt qua không trung trong nháy mắt, từ bên cạnh xuyên qua một cách xác vào mắt con khủng long này, sau đó cắm thật sâu vào đầu nó rồi trực tiếp xuyên qua, từ bên kia lộ ra một nửa thanh đao, lực quá lớn khiến cho đầu con khủng long kia nghiêng qua, những chiếc răng sắc nhọn mở ra cắn vào vai con người kia, sau đó ầm ầm ngả xuống đất.

Người thanh niên sợ hãi quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc một bộ chiến giáo kim loại kỳ lạ nhưng rất đẹp từ xa phóng tới, rơi xuống trước mặt anh ta, rút lấy thứ đâm xuyên qua đầu con Velociraptor kia ra, là một con đao màu đen, con Đao này bộc lộ sự đơn giản và uy lực trên toàn thân, con trường đao trong tay mình khi mà so sánh với con đao của đối phương thì chỉ có thể đem đi bắt lửa mà thôi.

Người ra tay cứu thanh niên này đương nhiên là Tần Dương, hắn rút con đao ám kim của mình ra, tiện tay vung một cái, vết máu trên đó lập tức hóa thành giọt máu bắn tung tóe, mặt dao lại sạch sẽ như trước, lộ ra ánh sáng đen kim loại, toát ra mùi lạnh lẽo.

Tần Dương quay đầu cười thân thiện nhìn thiếu niên, sau đó liền đi ra ngoài.

Mặc dù những bầy khủng long lớn vây quanh mọi người đều rất hung tợn, nhưng đứng trước mặt nhóm cường giả có thể so sánh với cường giả chí tôn của đám người Tần Dương thì giống như một bầy dê con đợi làm thịt vậy, không có sức phản kháng.

Sau khi bọn họ giết chết hơn chục con khủng long như băm dua thái rau xong, những con khủng long còn lại cuối cùng cũng nhận ra rằng hôm nay chúng đã đạp vào tấm sắt, nếu không chạy thì sẽ chết, liền lập tức quay đầu rầm rầm bỏ chạy hết.

Đám người Tần Dương cũng không đuổi theo.

Mục đích của họ chỉ là cứu người, bày tỏ thiện ý.

Nếu những người này đã sống trên hòn đảo này qua nhiều thế hệ, thì có lẽ bọn họ cũng chưa gặp người ở bên ngoài, kể cả những người bình thường vì gặp nạn ở trên biển hay là vì lí do nào khác mà lưu lạc đến trên hòn đảo này thì e là cũng sẽ không thoát khỏi sự săn mồi của khủng long, vậy thì có lẽ bọn họ sẽ có thái độ vô cùng cảnh giác với người ngoài.

Tần Dương vẩy vẩy giọt máu chảy ra trên mặt dao rồi lại cắm dao vào vỏ kiếm, đương nhiên, điều này có ý nghĩa là để bày tỏ mình không có ý thù địch với họ, nhưng quan trọng hơn là Tần Dương thấy rằng thực lực của đám người này cũng không quá mạnh, ngay cả khi hắn không dùng đap thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của mình, nếu bọn họ đủ mạnh thì làm sao mà còn bị truy đuổi thảm thương như vậy chứ?

Tần Dương quay đầu lại, chỉ thấy đám người đang nhìn chằm chằm mình, biểu cảm trên mặt bọn họ rất khoa trương, khiếp sợ, kinh ngạc, vui mừng, hưng phấn, nghi ngờ, cảnh giác, đề phòng vâng vâng…

Tần Dương nhận thấbọn họ vẫn chưa thả vũ khí trong tay bỏ xuống, ngược lại, cho dù bọn họ có biểu cảm gì thì trong mắt đều mang một cảm xúc giống nhau.

Cảnh giác!

Tần Dương giơ hai tay trống của mình lên, bày tỏ mình không có ý thù địch, trên mặt mang theo ý cười: "Các vị, có thể mọi người không hiểu tôi đang nói gì, nhưng có lẽ chúng ta có thể nói chuyện..."

Cả đám người liếc nhìn nhau, sau đó bi bi bô bô nói chuyện với nhau một trận, hiển nhiên là đang giao lưu.

Tần Dương cũng không vội, hắn giữ nụ cười thân thiện, yên lặng chờ đợi.

Tuy nhiên chuyện khiến Tần Dương không ngờ lại xảy ra, sau khi nhóm người giao lưu với nhau một hồi thì đột nhiên quay người cùng nhau bỏ chạy, chạy sau cùng là hai ba người mạnh nhất trong đám người đó

Nụ cười trên mặt Tần Dương chợt cứng lại.

Cứ chạy như thế ư?

Mạnh Linh cười haha: "Đội trưởng, người ta không biết ơn chúng ta, lại còn mang cái dáng vẻ đề phòng đó..."

La Kinh Phong nghiêm nghị nói: "Có lẽ họ hiếm khi hoặc thậm chí chưa nhìn thấy người ngoài như chúng t, hơn nữa biểu hiện của chúng ra cường thế như vậy, bọn họ cảnh giác cũng là điều bình thường thôi, chưa kể đến sự bất đồng ngôn ngữ nữa, tôi đoán có lẽ bọn họ đang chạy về nơi ở của mình để báo cáo đấy!1”

Tần Dương nhìn vào đám người đang bỏ chạy, sau hai giây im lặng thì hắn thấp giọng nói: "Đi theo sau, giữ cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!"
Bình Luận (0)
Comment