Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2189 - Chương 2200: Giống Như Kẻ Thù Lớn

Chương 2200: Giống như kẻ thù lớn
 

Đám người Tần Dương đi cách xa phía sau đám người này, đi dọc theo thung lũng hướng về phía bên kia. Phương hướng này chính là hướng nhà gỗ mà trước kia mọi người đã nhìn thấy.

Lao nhanh qua thung lũng, trước mặt mọi người là một nơi rộng rãi sáng sủa.

Hiện ra trước mắt mọi người là một thung lũng khổng lồ hình chữ U. Phía sau thung lũng là một ngọn núi cao khổng lồ, dưới đáy thung lũng là nhiều ngôi nhà gỗ nối liền nhau, mà ở miệng thung lũng hình chữ U, là tường thành rất lớn được xây dựng từ những khúc gỗ rất lớn, cao ít nhất hai mươi mét.

Có một cổng gỗ trên bức tường thành khổng lồ. Mỗi khúc gỗ có đường kính ít nhất là một mét, chúng được kết nối với nhau nên rất kiên cố.

Trần Hầu nhìn vào khu định cư trong thung lũng, cảm thán thốt lên: "Nhà gỗ, tường gỗ và cổng gỗ trông rất huyền ảo. Ở đây có nhiều núi như vậy, hẳn là không thể thiếu đá đúng chứ. Tại sao họ không làm tường đá?"

Tần Dương đang cầm ống nhòm quan sát tình hình ở khu dân cư này, quét qua một vòng cũng không thấy thân hình cao năm mét mặc giáp đen của người Nossa, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên trả lời: "Tường thành bằng đá rắn chắc, nhưng cần một chất kết dính đủ mạnh, ví dụ như xi măng. Ở đây chỉ là một hòn đảo nhỏ, vật liệu trên này rất hạn chế, dù có kỹ thuật này nhưng không bột đố gột nên hồ, hiểu về xi măng, nhưng không có xi măng thì cũng không biến ra được xi măng... "

"Ở đây có rất nhiều cây cối, đều vô cùng to lớn, dùng những thân cây này làm thành tường vây, sức mạnh phòng thủ cũng không kém hơn tường đá bao nhiêu. Điều cốt yếu là dễ dàng kiếm được nguyên liệu, dù cho có tổn hại, thì vẫn có thể được thay thế bất cứ lúc nào."

Dương Tiểu Bắc tiếp lời nói: “Nơi này nhìn qua càng giống như một thiên đường cách biệt với thế giới ẩn cư trên biển, nhưng vì sao xung quanh đảo nhỏ này lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như thế?”

Mạnh Linh nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng không nhìn thấy tháp tín hiệu, hơn nữa xem cách sống này của bọn họ, tuy có chút phong cách huyền ảo, cũng là người tu hành, thật sự không giống như dáng vẻ nắm giữ công nghệ cao.”

Tây Môn Du cười nói: “Cho dù nói như thế nào, tìm được một đám người tu hành con người, mà không phải một đám người Nossa, tôi cảm thấy đã rất may mắn rồi. Cho dù nhóm người này có thái độ gì đối với chúng ta, tôi nghĩ dù có tệ đến đâu thì cũng thật tệ khi phải đối mặt với một nhóm người Nossa.”

Mọi người nghĩ, hình như thật sự là đạo lý này. Tuy rằng trong lòng bọn họ vẫn còn nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Đoàn người nhanh chóng đi tới cổng thành gỗ hình tròn phía trước. Trên tường thành gỗ có người đang quan sát, nhìn bọn họ đi tới, liền di chuyển dây treo thòng lọng, buông cánh cổng to lớn nặng nề xuống. Nhóm người nhanh chóng xông vào, sau đó cánh cửa lại được kéo lên.

Đám người Tần Dương dừng bước, cũng không lại gần nữa, nhưng vị trí hiện tại của bọn họ đã nằm vào tầm nhìn của đối phương. Lính gác đứng ở trên tường thành đã có thể nhìn thấy rõ ràng đám người Tần Dương. Đám người Tần Dương mới đứng lại, trên tường thành đã có người gõ vang chuông sắt treo ở đầu tường, âm thanh truyền khắp toàn bộ thung lũng.

Ánh mắt Trần Hầu hơi ngưng trọng: “Đây là coi chúng ta như cường địch để đề phòng sao. Đợi lát nữa, sẽ không phải là có một đội cao thủ đi ra, muốn trực tiếp tiêu diệt chúng ta chứ?”

Dương Tiểu Bắc múa may đao của mình: “Chắc là không đến mức đấy. Chúng ta cũng không biểu hiện ra bất kỳ địch ý gì, thậm chí chúng ta còn cứu bọn họ. Nếu không phải có chúng ta, chỉ sợ cho dù đám người kia không chết hết, nhưng chết một nửa chắc là không phải vấn đề.”

Mạnh Linh nhếch miệng: “Ai biết được chứ. Có lẽ trong mắt bọn họ, đám người ngoài chúng ta chính là tai họa và mãnh thú cũng không biết chừng. Xem làm thế nào đối đãi với chúng ta, còn phải xem lý niệm ngày thường của bọn họ là như thế nào.”

Tần Dương nhìn qua Mạnh Linh. Bình thường nhìn Mạnh Linh tùy tiện như vậy, nhưng lời này của anh ta ngược lại rất có lý. Đối với cái nhìn sự vật bên ngoài thường không ở bản thân của sự vật, mà là ở chỗ hoàn cảnh sinh hoạt, nhận thức và quan niệm của bọn họ.

Điều này giống như một đứa bé. Từ nhỏ bạn đã gieo vào lòng nó ý nghĩ ai đó là người xấu, chờ sau khi nó lớn lên, nó cũng tuyệt đối vô cùng căm thù người đó. Giống như phương Tây thời trung cổ nói rằng ai là phù thủy phải bị thiêu chết. Mọi người đều cảm thấy thiêu chết là tốt, nhưng phù thủy hoặc chính là một nhà khoa học nghiên cứu bị thiêu chết mà thôi.

“Đợi đi. Tôi nghĩ chắc là còn có thể nói chuyện. Chúng ta đừng biểu hiện ra địch ý là được. Nếu thật sự không thể nói chuyện, đối phương chủ động công kích, thì chúng ta trực tiếp rút lui là được, tận lực không được giết người.”

“Được!”

Mọi người đồng ý một tiếng. La Kinh Phong cười nói: “Cậu xem kiến trúc trong thung lũng của bọn họ, cơ bản quyết định số lượng dân cư của bọn họ, căng hết cỡ cũng phải mấy trăm người, sẽ không vượt qua một nghìn người. Lại nhìn sức mạnh người tu hành của bọn họ, một tiểu đội người tu hành ra ngoài săn thú, rõ ràng là công việc vô cùng nguy hiểm, nhưng lại không có một cường giả áp trận, cho nên tôi cảm thấy thật ra tiêu chuẩn sức mạnh của người ở đây cũng không cao. Có lẽ với sức mạnh của mấy người chúng ta hoàn toàn có thể san bằng nơi này.”

Tần Dương ừ một tiếng. Hắn cũng có suy nghĩ đến điểm này, nhưng vẫn nói: “Trước khi chưa rõ tình huống, duy trì cảnh giác là không sai. Bọn họ cũng làm như thế này, chúng ta cũng vậy.”

Theo tiếng chuông vang, rất nhiều người chui ra từ trong nhà, người già trẻ em đều có, một đám người đều có sắc mặt bất an và kinh hoàng.

“Xem, tất cả bọn họ đều đang trong tình trạng cảnh giác vì sự xuất hiện của chúng ta, hơn nữa dáng vẻ rất bất an. Điều này chứng minh bọn họ không có bất kỳ cảm giác an toàn, không có sự lớn mạnh để dựa vào……”

Dương Tiểu Bắc thấp giọng nói cái nhìn của mình: “Tôi nghĩ nếu bọn họ sống ở đây nhiều thế hệ, mà không rời khỏi đây, thì nhất định là có cái gì đó trói buộc bọn họ không rời đi. Quy mô của hòn đảo này cũng hạn chế sự phát triển của bọn họ. Cho dù bọn họ có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng cũng rất khó thi triển ra trên hòn đảo nhỏ này. Dần dà, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể sống cuộc sống săn bắt nguyên thủy như vậy.”

La Kinh Phong gật đầu tán đồng: “Những con khủng long này cùng với các loài động vật lớn khác lại uy hiếp bọn họ, nhưng cũng đồng thời cung cấp cho bọn họ lượng thịt để ăn. Nếu giết sạch những con khủng long này, giết sạch động vật trên hòn đảo nhỏ này, đã không còn sự uy hiếp, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Có đôi khi, không kiêng nể gì nữa, ngược lại là một loại chuyện xấu.”

Tần Dương gật đầu đồng ý, nói: “Bọn họ đã hòa nhập ở này, trở thành một phần của chuỗi sinh học ở đây. Nếu phá hủy chuỗi sinh học ở đây, bọn họ chắc chắn có thể thống trị ở đây, nhưng cũng sẽ gặp các vấn đề khác, ví dụ như dân cư tăng trưởng tùy ý, thiếu lương thực, vân vân……”

Trong lúc chờ đợi, mọi người thảo luận về nguồn gốc của cư dân bộ lạc sống ẩn dật trên đảo. Nói chuyện lúc lâu, Mạnh Linh đột nhiên đưa tay ra: "Cửa mở, bọn họ ra ngoài rồi!"

Tần Dương vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, tất nhiên cũng nhìn thấy cửa lại bị hạ xuống. Một đám người cầm binh khí trong tay đi ra, người cầm đầu là một ông già, râu tóc bạc trắng, trong tay cầm một cây gậy, chậm rãi đi về phía này. Những người khác đi theo phía sau ông ta.

“Chúng ta đi lên! Cẩn thận một chút!”
Bình Luận (0)
Comment