Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2190 - Chương 2201: Quyển Trục Sức Mạnh Tinh Thần Di Động

Chương 2201: Quyển trục sức mạnh tinh thần di động
 

Ông già tóc trắng kia trông rất già rồi. Lông mày bạc trắng rủ xuống hai bên, nhìn dáng vẻ chưa đến một trăm tuổi, những ít nhất cũng chín mươi rồi.

Ông già chống một cây gậy đầu gỗ. Cây gậy kia có tạo hình rất độc đáo, mang đến cho người ta một loại cảm giác cổ xưa mà tang thương.

Ông ta đi cũng không nhanh, nhưng bước đi rất vững vàng. Ông ta nhìn thẳng Tần Dương, ánh mắt kiên định. Cứ bước từng bước như vậy đi tới, trên người ông ta tràn đầy hơi thở bình tĩnh mà tự tin.

Tần Dương dẫn theo mấy người đi chào hỏi. Hai bên gặp nhau dưới một cây lớn. Ông già vẫy vẫy tay, ngăn đám người phía sau đi theo, một mình ông ta đi lên chào hỏi Tần Dương.

Tần Dương thấy thế, cũng xua tay bảo mấy đội viên của tiểu đội ở lại, sau đó một mình hắn đi qua.

Phản ứng của đối phương khiến trái tim vẫn treo cao của Tần Dương hạ xuống. Giống như Tần Dương đã dự đoán trước đó, có lẽ là do Tần Dương và những người khác đã làm việc thiện để cứu người, nên mới giành được cơ hội nói chuyện lần này.

Tần Dương và lão giả tóc trắng dừng cách nhau một mét rưỡi. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là bình thản.

Ông già đầu bạc mở miệng, quang quác quang quác nói mấy câu, nhưng Tần Dương lại hoàn toàn nghe không hiểu.

Tần Dương chỉ lỗ tai mình, sau đó lắc tay, cho thấy mình nghe không hiểu đối phương nói gì.

Ông già đầu bạc hơi nhíu mày, hơi do dự. Ông ta giơ bàn tay ra, úp lòng bàn tay xuống phía dưới, nhẹ nhàng ấn hai cái, giống như một động tác vỗ về.

Trong lúc nhất thời, Tần Dương hơi mờ mịt. Đây là ý gì?

Rào cản ngôn ngữ đương nhiên không thể giao tiếp, dù có dùng cử chỉ thì cũng phải dựa trên cùng một thế giới quan và cùng một nền tảng nhận thức thì mới có thể hiểu được ý nhau, nếu không thì chẳng phải ông nói gà bà nói vịt sao?

Tần Dương suy nghĩ một chút, hắn ngồi xổm người xuống, nhặt một cục đá, tìm một chỗ bằng phẳng, sau đó cúi xuống bắt đầu vẽ một đường cong.

Tần Dương đại khái phác họa ra khoảng cách mảng lục địa gần khu vực tam giác Bermuda nhất, sau đó hắn lại phác họa mảng châu Á, cuối cùng vẽ một vòng tròn tại vị trí khu vực tam giác Bermuda.

Lúc Tần Dương vẽ bản đồ, ông già đứng ở bên cạnh tỉ mỉ quan sát. Khi nhìn thấy nét vẽ gần như đã rõ ràng của Tần Dương, sắc mặt ông già đã thay đổi, biểu cảm trở nên kích động, thậm chí đôi tay ông ta vẫn luôn rất ổn định nhưng đã run lên.

Tần Dương chỉ vào vòng tròn kia, sau đó lại chỉ vào khu vực xung quanh, làm động tác xoay quanh vòng tròn, sau đó chỉ vào ông già, sau đó lại chỉ vào vòng tròn kia.

Tần Dương chỉ vào mình, sau đó hắn cầm hòn đá lên, vẽ một hình tam giác trên mảng Hoa Hạ, sau đó vẽ một mũi tên, trực tiếp chỉ tới lục địa bên cạnh Bermuda. Sau đó, hắn vẽ một chiếc thuyền bằng những nét đơn giản nhất, rồi vẽ một đường, xuyên qua đại dương, đến được vòng tròn tượng trưng cho hòn đảo nhỏ này.

Tay ông già càng thêm run rẩy, hai mắt ông ta thậm chí hơi đỏ lên, giống như phát hiện ra chuyện gì rất dị thường, ánh mắt ông ta thậm chí có chút sợ hãi.

Tần Dương nhìn phản ứng của ông lão, không rõ ông ta đang suy nghĩ gì, nhưng ít nhất hắn căn bản chắc chắn ông ta hiểu được ý của mình.

Tần Dương đứng lên, bình tĩnh nhìn ông lão. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên giao tiếp thêm như thế nào với ông ta.

Ông lão ngẩn ngơ nhìn tấm bản đồ mà Tần Dương vẽ trên mặt đất, trong mắt ông ta vậy mà lại long lanh ngấn lệ. Ông ta buông gậy trong tay xuống, lấy hai tay che mặt. Tần Dương chú ý thấy toàn thân ông ta đều đang phát run, trong miệng còn đang thì thầm cái gì đó, nhưng ngôn ngữ không thông, Tần Dương cũng không biết ông ta đang nói cái gì.

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông lão cũng đứng lên, buông tay che mặt xuống, nhìn Tần Dương. Ông ta chậm rãi đi tới, sau đó vươn tay ra, chậm rãi hướng tới Tần Dương.

Động tác của ông lão rất thong thả, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không hề có ý thù địch, nhưng Tần Dương và mấy người phía sau lập tức căng cứng cả người, hơi nhấc tay lên, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Tần Dương khó hiểu nhìn đôi mắt mang theo vài phần bi thương của ông lão Lữ Vĩ kia, hắn giơ tay ngăn cản đám người phía sau, để cho ông lão tùy ý nắm tay mình.

Ông lão nhìn thật sâu vào Tần Dương. Tần Dương đột nhiên cảm giác được trong đầu hiện lên một hình ảnh. Hình ảnh này giống như một quyển trục, chậm rãi mở ra.

Hình ảnh này rõ ràng như vậy, giống như Tần Dương tự mình trải qua. Tần Dương kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông lão.

Hình ảnh quyển trục di động chắc chắn không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu Tần Dương. Lời giải thích duy nhất là tất cả những chuyện này đều là do ông lão trước mặt tạo ra.

Tần Dương âm thầm đề phòng. Hắn không ngờ ông lão này lại là người tu hành sức mạnh tinh thần, hơn nữa ông ta đã có thể tùy ý thi triển ảo ảnh rồi.

Ông lão này rõ ràng thấy không thể giao tiếp với Tần Dương bằng lời nói, vì vậy cuối cùng ông ta mới áp dụng phương pháp giao tiếp trực tiếp nhất. Ông ta đặt những điều mình muốn nói trực tiếp vào trong thế giới tinh thần của mình, sau đó ông ta “độ” vào trong đầu của Tần Dương, sử dụng hình ảnh để nói với hắn những gì ông ta muốn nói.

Trong lòng Tần Dương cẩn thận đề phòng, sức mạnh tinh thần cũng ở trong trạng thái phòng bị co rút lại, sẵn sàng đối phó với tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào, đồng thời hắn cẩn thận nhìn quyển trục đang từ từ hiện ra trong đầu.

Trong quyển trục, một con tàu lớn đang ở trên đại dương thì gặp sóng gió. Con tàu bị chìm, đến phút cuối những người trên tàu mới tìm được đảo, tranh nhau bơi về đảo nhỏ.

Trên biển mưa rền gió dữ, sóng lớn ngập trời, căn bản không thể rời đi. Mọi người liền sống ở đây, sau đó sinh sôi từ thế hệ này sang thế hệ khác. Vào thời điểm thịnh vượng nhất, dân số của họ đã tăng đến giới hạn. Có lẽ là loại thịnh vượng này dẫn tới sự bất mãn của ông trời, căn bệnh khủng khiếp đổ bộ vào hòn đảo này, sau đó một số lượng lớn người đã chết đi.

Khi căn bệnh qua đi, hòn đảo vốn đông đúc ban đầu gần như trở thành một hòn đảo chết, chỉ còn lại vài người. Tuy nhiên, sự tồn tại của con người rất ngoan cường, những người này tiếp tục tồn tại trên hòn đảo này, sau đó dân số lại tiếp tục phục hồi, sau đó lại tăng trưởng.

Điều này giống như một sự luân hồi kỳ lạ. Mỗi khi dân số trong làng đạt đến giới hạn mà hòn đảo có thể chịu đựng được, là một thảm họa sẽ ập đến, loại bỏ những quần thể bành trướng này và giảm dân số xuống mức rất thấp.

Quyển trục di động, Tần Dương nhìn thấy núi non và hoàng hôn, nhìn thấy sự phát triển gian khổ của một bộ tộc, quá trình từ thịnh vượng đến suy tàn. Trong khi quyển trục tiếp tục kéo dài, con người chiến đấu với khủng long, số lượng người ngày càng ít đi, từng bước tiến tới sự suy giảm.

Cũng đúng lúc này, đám người Tần Dương xuất hiện.

Tần Dương đoán được nguyên nhân từ những hình ảnh trong quyển trục. Bọn họ luôn sống trên hòn đảo này không hề rời đi. Bọn họ cho rằng thế giới đã bị hủy diệt, bị đại dương nuốt chửng, cho rằng đây là thiên đường duy nhất trên thế giới, rời đi chính là con đường chết.

Tần Dương xem xong toàn bộ quyển trục, hắn chậm rãi nhíu mày.

Hắn luôn cảm thấy nội dung trên quyển trục này không tường tận, hơn nữa dường như còn cố tình để sót một số gì đó……
Bình Luận (0)
Comment