Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2192 - Chương 2203: Người Lander Còn Sống

Chương 2203: Người Lander còn sống
 

“Đi thôi, đi theo bọn họ vào thôn!”

Ngay khi các đội viên của tiểu đội Kỳ Tích còn đang phân vân thì Tần Dương đã quay đầu hướng về phía mọi người vẫy tay, ra hiệu mọi người đi theo mình.

Mấy người nhanh chóng tiến về phía trước, Dương Tiểu Bắc hỏi: “Đội trưởng, vừa rồi cậu dùng huyễn thuật giao lưu với bọn họ sao? Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như thế nào?”

Tần Dương nhìn về phía các chiến sĩ đang reo hò, thở phào một hơi, trên mặt cũng đầy vẻ thổn thức cảm thán: “Đúng vậy, ông lão kia chắc là trưởng lão trong thôn của bọn họ, hoặc là người có trí tuệ cao nhất ở đây, được mọi người tôn kính... Bọn họ là những người di dân của nền văn minh lục địa Mu!”

“Cái gì?”

“Văn minh lục địa Mu?”

“Di dân của nền văn minh lục địa Mu?”

Mấy đội viên của tiểu đội Kỳ Tích mở to hai mắt, ánh mắt đầy sự kinh ngạc.”

Không phải nền văn minh của lục địa Mu đã thất lại từ hàng chục nghìn năm trước sao? Những người này thực sự là tàn tích của nền văn minh đó?

Tần Dương gật đầu: “Đúng vậy, khi lục địa Mu bị chìm xuống đáy biển thì tổ tiên của bọn họ đã chuẩn bị đi xa. Những con sóng lớn liên tục đánh tới, hầu như tất cả mọi con tàu đều bị nhấn chìm. Những người này là vì lúc đó ngồi trên một con thuyền tiên tiến và kiên cố nhất, họ gồng mình chống lại bão tố, dong buồm suốt dọc chặng đường, cuối cùng trong lúc tuyệt vọng thì phát hiện ra hòn đảo này...”

La Kinh Phong mở to hai mắt: “Thế nên bọn họ cho rằng thế giới đã bị hủy diệt hoàn toàn, thế nên đời đời kiếp kiếp mới ở nơi này tiếp tục sinh sống?”

Dương Tiểu Bắc nghi ngờ hỏi: “Nhưng chuyện tín hiệu biến mất và các thiết bị điện tử không hoạt động được là sao? Đó là kỹ thuật của người Nossa mà?”

Ánh mắt của Tần Dương cũng trở nên kì lạ: “Trên thế giới này, người hiểu rõ bản thân họ nhất chính là kẻ thù của họ. Kẻ thù của chúng ta là Nossa, nhưng kẻ thù của Nossa không chỉ có một mình chúng ta!”

Ánh mắt mọi người lại tiếp tục biến hóa, kẻ thù của Nossa?

La Kinh Phong ngạc nhiên hỏi: “Ai thế? Chẳng lẽ chúng ta còn có đồng minh à?”

Tần Dương cười, không trả lời câu hỏi này mà chuyển sang chủ đề khác: “Dương Tiểu Bắc, anh gọi cả những người khác đến đây.”

Dương Tiểu Bắc nhận lệnh, ngay sau đó, vợ chồng Bồ Dương và Mạnh Linh, Trần Hầu lập tức chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ của mấy người ở đây thì giật nảy mình.

Trần Hầu thấp giọng hỏi: “Đội trưởng, có chuyện gì thế?”

Tần Dương mỉm cười, vẫy tay với mọi người: “Vào thôn trước đã, mọi người không cần quá căng thẳng, nhưng vẫn cần giữ cảnh giác.”

Mặc dù sau khi dùng huyễn thuật Tần Dương đã xác nhận tin tức của đối phương nhưng dù sao huyễn thuật cũng là giả, nội dung bên trong cũng rất có thể là giả, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Bồ Dương đi đến bên cạnh Tần Dương, thì thầm: “Tần Dương, những người này có lai lịch gì thế?”

Bồ Dương đã tiếp xúc được với rất nhiều bí mật nên không muốn chạy, Tần Dương quay đầu híp mắt cười với ông ta: “Giáo sư Bồ, ông xác định muốn biết bí mật của hòn đảo này chứ?”

Bồ Dương bị Tần Dương nhìn phát run, luôn luôn cảm thấy giống như Tần Dương biết rất nhiều chuyện. Hơn nữa, giọng điệu này của Tần Dương chính là nếu biết thêm càng nhiều bí mật thì có lẽ sẽ phải trả giá càng lớn.

Nghĩ đến trước đó Tần Dương nói thân phận của mình, Bồ Dương cắn răng nói: “Cậu cứ nói đi, tôi cần phải trả giá lớn đến đâu?”

Tần Dương mỉm cười: “Giáo sư Bồ, ông không cần lo lắng như thế đâu, chúng tôi cũng không bắt ông làm gì cả, chỉ muốn ông giữ bí mật những chuyện xảy ra ở đâu. Hơn nữa, sau khi ra ngoài sẽ có người chờ ông kí một hiệp định giữ bí mật.”

“Chỉ yêu cầu giữ bí mật thôi sao?”

Bồ Dương thở dài một hơi: “Không vấn đề gì, tôi kí là được, đã đến bước này rồi, nếu như tôi không biết được rõ ràng mọi chuyện thì trong lòng tôi cứ như bị mèo cào.”

Tần Dương cười ha ha: “Việc này nói ra dài dòng lắm, chờ lát nữa tôi sẽ chậm rãi nói với ông.”

Bồ Dương sảng khoái đáp: “Được, tôi tin tưởng cậu!”

Tần Dương sửng sốt một chút, sau đó chợt cười nói: “Xem ra nhân phẩm của tôi cũng không tệ lắm, còn có thể dùng để bảo đảm.”

Bồ Dương thẳng thắn nói: “Đây cũng là lí do tôi chủ động tìm cậu để hợp tác. Sau khi cậu nói rõ thân phận thì tôi cũng có thể đoán được một vài thứ, thế nên tôi biết rõ hậu quả. Tôi là người Hoa, chắc chắn không làm những chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của Hoa Hạ.”

Tần Dương dựng thẳng ngón cái lên với Bồ Dương, cười nói: “Giáo sư Bồ nói hay lắm, chúng ta sẽ nói chuyện sau!”

Tần Dương trấn an các thành viên trong tiểu đội và vợ chồng Bồ Dương, sau đó mọi người đi theo ông già về thôn.

Trưởng lão sắp xếp người thu thập mấy gian nhà trống để nhóm người Tần Dương nghỉ ngơi còn Tần Dương thì tiếp tục bị mời đến giao lưu thần lực. Trưởng lão và Tần Dương giao lưu ròng rã ba ngày.

Sau ba ngày giao lưu vào huyễn thuật, Tần Dương cũng xem như đã hiểu đại khái tình huống ở nơi này. Nói đại khái là vì bọn họ đã ở đây sinh sống rất nhiều thế hệ, những chuyện của tổ tiên bọn họ vô cùng mờ mịt. Mà thời gian dài như thế mà bọn họ vẫn còn nhớ là bời vì trên hòn đảo này có một sự tồn tại thần kì!

Người Lander!

Đúng vậy, vẫn có người Lander còn sống ở trên hòn đảo này!

Người Lander ban đầu cũng lang thang trên biển, cuối cùng phiêu bạt đến hòn đảo này. Để tránh sự truy sát của người Nossa mà họ đã sử dụng những thứ còn lại trên thuyền để chế tạo ra một trận che chắn lấy năng lượng từ ánh sáng mặt trời.

Dưới tác dụng của trận che chắn này, toàn bộ hòn đảo, thậm chí là cả phạm vi biển xung quanh đều nằm ở khu vực cấm. Cho dù dùng vệ tinh quét thì cũng chỉ thấy một vùng biển rộng mênh mông chứ không thấy bất cứ hòn đảo nào.

Trận che chắn này đã trở thành bức màn bảo vệ của hòn đảo, giúp dân cư trên đảo vượt qua năm tháng dài đằng đẵng. Không chỉ thế, người Lander còn thực hiện hàng loạt cải tạo trên hòn đảo để môi trường xung quanh không bị ảnh hưởng của những thứ ác liệt bên ngoài.

Sau khi hoàn thành xong những chuyện này, người Lander bước vào một chiếc hộp có hiệu ứng đóng băng, tự đóng băng bản thân mình lại.

Tuổi thọ của người Lander rất dài, nhờ tác dụng của chiếc hộp đông lạnh này thì người Lander rơi vào tình trạng ngủ đông. Cứ sau một trăm năm thì họ sẽ tỉnh lại một lần, ở lại một khoảng thời gian, dạy những người lục địa Mu ở đây, sau khi hoàn thành việc truyền thừa thì lại tiến vào trạng thái ngủ đông.

Người Lander ngủ đông đã hơn bảy mươi năm, trưởng lão hồi còn nhỏ đã gặp họ một lần, sau đó vì thiên phú mà được chọn làm người thừa kế.

Tần Dương nghe nói ở đây có người Lander thì lập tức kích động, vội vàng bày tỏ nguyện vọng.

Tôi có thể gặp người Lander không?

Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với người đó, chuyện này liên quan đến sống chết của toàn bộ hành tinh.

Gương mặt trưởng lão lộ ra vài phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment