Chương 2204: Thần y ở thế giới khác
“Cậu đi gặp người Lander kia à?”
Hai mắt Bồ Dương sáng lên, nhìn Tần Dương đầy sự mong đợi. Ông ta rõ ràng cũng muốn đi gặp người đến từ không gian khác này.
Nossa, Lander, nền văn minh lục địa Mu...
Nghe xong những lời Tần Dương nói, vợ chồng Bồ Dương cũng sợ ngây người.
Bồ Dương lúc trước không tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh, nhưng bây giờ hiện thực bày ra ngay trước mắt, ông ta muốn không tin cũng không được. Hơn nữa sự kiên trì trước đây của ông ta có vẻ như vô cùng ngây thơ và nực cười khiến ông ta cảm thấy mình bị vả một cái đau vô cùng.
Cuối cùng Bồ Dương cũng hiểu tại sao trước đây lúc ông ta cùng các thành viên tiểu đội Kỳ Tích nói đến chuyện này, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình cổ quái. Ngoài mặt thì mọi người không nói gì, nhưng chắc lúc đó trong lòng ai cũng đang âm thầm cười nhạo sự cố chấp của ông ta.
Cảm giác xấu hổ thoáng vụt qua, nhưng ngay sau đó sự tò mò mà hiếu kì vô hạn làm ôm ta bám theo Tần Dương hỏi mãi không ngừng, thậm chí còn chủ động nói mình cũng có thể gia nhập tổ chức của bọn họ, vì Hoa Hạ góp một phần sức lực, mục đích để thu hoạch nghiên cứu và thăm dò quyền lợi.
Tần Dương quay đầu, liếc mắt nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, sau đó lắc đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà ông lão kia không muốn quá nhiều người đi gặp vị Lander kia, thế nên chỉ một mình tôi đi được thôi. Cũng chỉ có một mình tôi mới có thể dùng tinh thần lực để giao lưu với người đó.”
“Người Lander kia rơi vào trạng thái ngủ đông rồi, nhưng người đó cũng từng nói, nếu như gặp phải sự kiện đặc biệt thì có thể cưỡng ép người đó tỉnh dậy. Bây giờ chúng ta mang tin tức từ thế giới bên ngoài đến, thậm chí có cả tin tức của Nossa, đây là chuyện vô cùng quan trọng với người Lander, thế nên ông lão kia với đồng ý cưỡng ép người Lander tỉnh dậy.”
Tần Dương nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt mọi người thì mỉm cười an ủi: “Mọi người không cần thất vọng như vậy, tôi đi gặp người đó trước. Chỉ cần người Lander tỉnh lại thì chắc chắn người đó sẽ nán lại một thời gian để truyền dạy cho thôn dân, chỉ cần người đó tỉnh lại thì mọi người đều có cơ hội nhìn thấy.”
Nghe Tần Dương nói thế, mọi người cảm thấy chuyện này đã có hi vọng.
Không phải ai cũng có trải nghiệm được gặp người ngoài hành tinh, làm sao ai muốn bỏ lỡ cơ hội này chứ?
Nossa cũng là dị tộc, nhưng đối với Nossa thì chỉ có thể dùng đại kiếm hung hăng chém giết chứ không thể giao lưu.
Người Lander yêu hòa bình, là bạn của người lục địa Mu, giúp đỡ lục địa Mu phát triển, cho họ sự hỗ trợ và bảo vệ. Nếu như có thể nói chuyện với người Lander thì nhất định sẽ học được nhiều thứ mới lạ.
Quan trọng hơn hết là Lander và Nossa là kẻ thù một mất một còn, tục ngữ đã nói rồi, hiểu rõ ngươi nhất không phải là ngươi, cũng không phải bạn bè người mà là kẻ thù của ngươi. Vậy thì những điều Lander nói về Nossa sẽ vô cùng hữu ích.
Mọi người đang đứng thảo luận thì trưởng lão cau mày đi đến, Tần Dương nhìn ông ta thì hơi nghi hoặc, đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với người Lander sao?
Đối diện với ánh mắt Tần Dương, ông lão cũng chớp mắt nhìn lại, sau đó trong đại não Tần Dương xuất hiện một hình ảnh.
Một người đàn ông nằm trên giường, máu me đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, nhìn qua giống như có thể chết bất cứ lúc nào. Tần Dương nhìn kĩ một chút gương mặt anh ta, đó chẳng phải là thanh niên hôm trước bị thương khi gặp phải khủng long rồi được cõng về thôn sao?
Vết thương nghiêm trọng đến mức không thể chữa lành?
Tần Dương do dự một chút, sau đó gửi lại một hình ảnh, đó là cảnh Tần Dương chữa bệnh cho người khác. Sau đó Tần Dương chỉ vào bản thân, ra hiệu mình là thấy thuốc, có thể giúp một tay.
Ánh mắt ông lão lộ ra hai phần kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Tần Dương còn trẻ như vậy mà không những có tu vi lợi hại mà còn là một bác sĩ.
Mặc dù ông ta cảm thấy chưa chắc Tần Dương đã cứu được nhưng dù sao Tần Dương cũng là người đến từ thế giới bên ngoài, biết đâu lại có biện pháp chữa trị?
Trưởng lão làm một tư thế tay mời đi theo, dẫn đường bước ra ngoài. Tần Dương sờ sờ kim Quan m mang trên người rồi đi theo ông ta ra ngoài.
Hai người đi vào một cái viện, trong viện có một người phụ nữ khóc đến đỏ cả mắt, bên cạnh còn có một cô bé khoảng hai ba tuổi đang vui vẻ chơi xích đu.
Nhìn thấy trưởng lão đến, cô ta vội vàng lau mắt, cung kính tiến lên đón.
Trưởng lão chỉ vào Tần Dương rồi nói cái gì đó, hai mắt cô ta lập tức sáng bừng lên, vội vàng dẫn hai người vào cửa.
Thanh niên kia đang nằm trên giường, có một ông già khác đang ngồi bên cạnh chăm sóc. Có lẽ là cảm thấy không có cách nào cứu chữa nữa nên khi nhìn thấy người phụ nữ kia vào nhà, sắc mặt ông ta càng thêm nặng nề, yên lặng lắc đầu.
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, quay đầu trơ mắt nhìn Tần Dương.
Trưởng lão nói vài câu, ông già kia tránh ra, sau đó Tần Dương ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra một phen. Hắn phát hiện ra người thanh niên này bị thương rất nặng, máu chảy rất nhiều nhưng vẫn có thể cứu được.
Tần Dương quay đầu, dùng huyễn thuật nói cho trưởng lão biết những đồ vật cần chuẩn bị. Trưởng lão nhanh chóng nói hai người kia đi lấy đồ, cùng lúc đó, Tần Dương lấy kim Quan m, cởi quần áo của người thanh niên ra rồi cắm mười ba chiếc kim bạc lên người anh ta.
Tần Dương búng ra ánh sáng màu bạc, nội lực như dòng điện truyền xuống dưới da rồi tiến vào trong cơ thể, chẳng mấy chốc thanh niên kia đã được cầm máu.
Lúc này, ông già và người phụ nữ đã chuẩn bị xong đồ mà Tần Dương bảo. Tần Dương khử độc kim rồi bắt đầu khâu vết thương cho người thanh niên kia, rồi còn đưa nội lực vào trong cơ thể anh ta, khơi thông những kinh mạch bị tắc, chữa trị những thương tổn trên cơ thể.
Khi Tần Dương dừng tay thì hô hấp của thanh niên kia cũng dần dần bình ổn lại. Mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ nhưng đã có thêm chút hồng, nhìn tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Tần Dương đứng lên, rửa sạch tay rồi quay lại mỉm cười gật đầu với trưởng lão một cái.
Không cần dùng huyễn thuật giao lưu mà chỉ cần nhìn tình trạng vết thương và sắc mặt của thanh niên kia là trưởng lão và người phụ nữ bên cạnh và ông già kia đều có thể thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ kia bỗng nhiên quỳ một gối xuống, hướng về Tần Dương làm một tư thế khá kì quái.
Dù không biết tư thế đó có ý nghĩa gì nhưng Tần Dương đoán chắc là có ý muốn cảm ơn mình.
Tần Dương khoát tay một cái, cũng không để chuyện này trong lòng.
Thuốc chữa cho người bệnh, phật độ người có duyên.
Cho dù chỉ là tình cờ gặp được nhưng nếu bản thân có năng lực cứu người thì đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn người ta chết. Lại nói, Tần Dương cứu người chẳng phải sẽ càng thêm thiện ý sao? Thế thì những người đó sẽ không chống lại hắn nữa, phải không?
Rời khỏi người phụ nữ cứ cảm ơn không thôi, Tần Dương đi theo trưởng lão ra khỏi nhà của người thanh niên kia. Trưởng lão đi về một ngã rẽ, do dự một chút, sau đó dường như đã hạ quyết tâm. Ông ta vẫy tay với Tần Dương, ra hiệu cho Tần Dương đi cùng ông ta. Hai người không đi về phía trước, đó là hướng ngọn núi to lớn sau thôn!