Chương 2233: Tôi hối hận rồi
Tần Dương nhìn Văn Vũ Nghiên trước mắt mình đang cắn môi trước mắt nhắm nghiền, khuôn mặt như hoa đào, bơ hồ trong tim không khỏi gợn lên một vài cơn sóng kiều diễm.
"Được!"
Tần Dương không từ chối, hắn mở khóa của sợi dây chuyền bích ngọc ra, cất bước, sau đó hai tay cầm lấy sợi dây chuyền vòng qua chiếc cổ trắng nõn của Văn Vũ Nghiên rồi khóa lại.
Viên ngọc bích màu xanh lam tỏa sáng quyến rũ trong ánh đèn đêm, với nền là làn da trắng của Văn Vũ Nghiên khiến cho những viên đá quý trông càng đẹp.
"Đeo xong rồi."
Tần Dương lùi lại một bước, nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lại không nhịn được rơi trên người Văn Vũ Nghiên, thêm một sợi dây chuyền ngọc bích khiến cho cô càng trở nên thời thượng và xinh đẹp hơn, khiến người ta không muốn rời mắt.
Văn Vũ Nghiên chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt có chút nóng bỏng của Tần Dương, nhịp tim cũng hơi tăng nhanh.
Văn Vũ Nghiên chậm rãi duỗi tay ra, nhẹ nhàng duỗi về phía mặt của Tần Dương, hướng về phía tấm màn che màu lam mà Tần Dương mượn không hỏi.
Tần Dương hơi ngả về phía sau, cuối cùng cũng không lui về phía sau nữa.
Tay Văn Vũ Nghiên khẽ chạm vào chiếc khăn mỏng màu xanh lam, cô chợt nở nụ cười: "Chiếc khăn này anh vẫn chưa trả cho người ta à?”
Tần Dương vừa định vươn tay muốn kéo chiếc khăn màu xanh xuống một chút, nhưng lại bị Văn Vũ Nghiên chặn lại: "Để như vậy đi, khá là đẹp..chúng đi bộ một đoạn đi, tiêu mùi rượu..”
Tần Dương nhíu mày liếc vào chiếc khăn mỏng màu xanh lam trên mặt mình, bất lực cười nói: "Được."
Văn Vũ Nghiên xoay người đi tới bên cạnh Tần Dương, đột nhiên duỗi tay nắm lấy Tần Dương tay: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Trái tim Tần Dương nhảy dựng, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn bàn tay đang được Văn Vũ Nghiên kéo của mình, nhưng Văn Vũ Nghiên có vẻ như không cảm giác được, cô kéo Tần Dương đi thẳng về phía trước.
Tần Dương mím miệng, do dự một chút, cuối cùng cũng không nói, chỉ là bước nhanh hai bước, trở thành đi bên cạnh Văn Vũ Nghiên Lan.
Văn Vũ Nghiên không nói gì, nhưng cũng không có buông tay ra, cứ nắm như vậy, chậm rãi đi về phía trước.
Hai người lẳng lặng đi khoảng hơn mười phút, mới đi được mấy trăm mét, Văn Vũ Nghiên đột nhiên dừng lại, quay người lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Dương.
"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao bọn họ lại sẵn sàng đi theo anh mà không cần danh phận rồi.”
Tần Dương sửng sốt một chút, không ngờ Văn Vũ Nghiên vừa mở miệng nói chuyện này, ngượng ngùng một hồi, có hơi không biết trả lời như thế nào: "Ừm, sao đột nhiên cô lại nói tới chuyện này?”
Lông mi Văn Vũ Nghiên rũ xuống: "Chỉ là đột nhiên tôi cảm giác được, mình đã cảm nhận được loại cảm giác này.”
Tần Dương im lặng hai giây, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Văn Vũ Nghiên cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tần Dương, không hiểu vì sao khóe mắt đột nhiên hơi cay, "Bọn họ rất thích anh, yêu anh như vậy, bởi vì anh không bao giờ phụ lòng mong đợi của họ!"
Tần Dương không biết trả lời Văn Vũ Nghiên như thế nào, hắn cũng biết Văn Vũ Nghiên lúc này có lẽ là lúc cô rất nhạy caem, hắn nói cái gì đều có thể chạm đến sâu trong nội tâm của cô.
Tần Dương vươn tay vỗ vỗ vai Văn Vũ Nghiên: “Cô đó, đã bảo cô đừng uống nhiều như vậy, uống nhiều rồi lại bắt đầu cảm thán cuộc đời rồi đó.”
Văn Vũ Nghiên nhìn bàn tay Tần Dương đang vỗ trên vai mình, đương nhiên cô hiểu Tần Dương làm như vậy là muốn tránh cho mọi người xấu hổ, đưa chủ đề cùng bầu không khí vào phạm vi bình thường.
"Tôi hối hận rồi!"
Tần Dương thật sự không hiểu ý của Văn Vũ Nghiên, theo bản năng hỏi: "Cô hối hận cái gì?"
Văn Vũ Nghiên khẽ cắn môi, khóe mắt lại hồng thêm: "Tôi hối hận lúc đầu không bắt anh lại, đợi đến khi tôi lại muốn vươn tay bắt lại thì lại không dám vươn tay nữa!"
Nơi nào đó trong lòng Tần Dương mềm đi, giống như bị cái gì đập mạnh một cái, nhất thời trong lòng có muôn vào cảm xúc tuôn trào lên, có hơi chua xót.
Hắn im lặng, vì không biết mình nên nói gì.
Như Văn Vũ Nghiên đã nói, nếu như lúc đầu Văn Vũ Nghiên chủ động hơn một chút, hoặc là tiếp nhận Tần Dương nhanh hơn một chút thì e rằng bây giờ Tần Dương và Văn Vũ Nghiên đã ở cùng nhau, sẽ không có chuyện Hàn Thanh Thanh, nhưng trên thế giới này không có nếu như, không có biết trước lúc đó…”
Văn Vũ Nghiên đột nhiên bước lên, xoay người, ôm eo Tần Dương, áp mặt vào trong ngực hắn.
Cơ thể Tần Dương cứng đờ, không dám nhúc nhích, không dám đưa hai tay đang bỏ trên người cô, nhỏ giọng nói: "Vũ Nghiên, cô uống nhiều rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà nghỉ ngơi..."
Đừng nói gì hết, đừng nhúc nhích! "
Văn Vũ Nghiên đột nhiên quát nhẹ một tiếng, cắt ngang lời Tần Dương.
Tần Dương vừa giận vừa buồn cười, cái tình huống gì đây, coi hắn là con búp bê vải hay con gấu bông làm gối ôm sao.
Văn Vũ Nghiên ôm Tần Dương, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là thoải mái cọ cọ đầu mình, sau đó mới dựa vào người Tần Dương.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Văn Vũ Nghiên không có ý định buông ra, Tần Dương chỉ vươn tay vỗ vỗ cánh tay eo của mình.
"Được rồi, đã đến giờ về nhà rồi, đừng về nữa, dì Thu sẽ lo lắng cho cô đó."
Văn Vũ Nghiên không ngẩng dậy, thì thào nói: "Bà ấy sẽ không đâu, tôi đã nói chuyện tôi đi ăn cơm với anh cho bà ấy rồi, bà ấy rất yên tâm về anh.”
Tần Dương khuyên: “Được rồi, nếu dì tin tưởng tôi như vậy thì tôi phải xứng đáng với sự tin tưởng của dì ấy đúng không? Không còn sớm nữa, tôi đi bắt xe.”
Văn Vũ Nghiên không buông tay, cô chỉ nhắm mắt nói: "anh đi đón xe đi."
Tần Dương không còn cách nào khác, đành phải đứng ở ven đường duỗi tay bắt một chiếc taxi, hai người lên xe taxi, lần này Văn Vũ Nghiên không ôm eo Tần Dương nữa, ngược lại là ôm lấy cánh tay của hắn, dựa đầu trên người hắn, nhắm mắt lại, mang cái dáng vẻ cho dù anh thế nào thì tôi cũng như vậy.
Tài xế taxi nhìn Tần Dương trong kính chiếu hậu mấy lần, hai người này rất kỳ quái, một người trùm khăn mặt kỳ quái, giống như một tên cướp không biết xấu hổ vậy, người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, nhưng có vẻ là đang say, yếu ớt dựa vào người đàn ông.
Suốt đường đi đến nhà của Văn Vũ Nghiên, Tần Dương vỗ vỗ Văn Vũ Nghiên vai: "Được rồi, đến nhà cô rồi, mau trở về đi."
Văn Vũ Nghiên ngẩng đầu liếc, hừ một tiếng, nhưng cô không vội xuống xe, ngược lại là hơi rề rà.
Tần Dương hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Văn Vũ Nghiên quay đầu lại, mặt đỏ như gấc, đột nhiên chồm tới, mổ Tần Dương khóe miệng một cái.
"Cảm ơn sợi dây chuyền của anh, hôm nay tôi rất vui!"
Văn Vũ Nghiên bỏ lại một câu rồi nhanh chóng mang khuôn mặt ủng hồng xuống xe, sau đó còn thuận tay đóng cửa xe lại, bước nhanh về phía biệt thự.
Tần Dương vươn tay sờ môi, nghĩ đến chuyện vừa rồi, tâm tình Tần Dương nhất thời trở nên vô cùng vi diệu
Chuyện xảy ra vào tối hôm nay…đây gọi là chuyện gì đây?