Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2223 - Chương 2234: Mày Lại Mê Trai Gì Thế Hả

Chương 2234: Mày lại mê trai gì thế hả
 

Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm lụa mỏng, chiếu nghiêng trên giường lớn, gió nhẹ thổi rèm cửa, khẽ đung đưa.

Đó là một buổi sáng trong lành và tươi đẹp.

Văn Vũ Nghiên ngồi ở trên giường ngẩn người, hơn nữa trên mặt vẫn còn đỏ, vẻ mặt e thẹn.

Cô đã duy trì cái tư thế này lâu rồi, từ khi tỉnh lại đã như thế này rồi.

"A!"

Văn Vũ Nghiên đột nhiên thần kinh hét lên một tiếng, đồng thời cáu kỉnh duỗi tay ra, hung hăng cào tóc mình, tóc rối thành một cục, sau đó lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng.

"Văn Vũ Nghiên, mày mê trai gì vậy hả, mày đã nói gì vậy, đã làm gì vậy?”

Văn Vũ Nghiên cảm thấy rất xấu hổ, nhớ lại những gì tối qua mình noism, những chuyện mà mình làm thì cô cảm thấy rất nhục nhã.

Mình đã làm cái gì thế này?

Tần Dương đã có bạn gái rồi đó, không chỉ có bạn gái mà còn rất nhiều tình nhân, cho dù mình có cảm tình với hắn, nhưng mình chạy tới góp vui làm gì vậy hả? Chẳng lẽ mình muốn cướp người đàn ông với Hàn Thanh Thanh sao, hay là muốn làm tình nhân của Tần Dương như những người phụ nữ khác?

Tần Dương người ta không làm gì cũng không nói gì, còn mình thế mà dán vào người ta, ôm ôm ấp ấp thì đã không nói rồi, thế mà còn chủ động hôn người ta, còn hôi môi nữa chứ!

Đây là nụ hôn đầu tiên của mình đó, loãng não nên hồ đồ rồi sao?

Người ta nói nụ hôn đầu luôn rất đẹp, nhưng lúc đó mình có cảm giác như thế nào thì cũng chẳng nhớ luôn, cứ như là kẻ trộm vậy, hôn xong liền chạy, làm sao mà nhớ có cảm giác gì chứ?

Văn Vũ Nghiên ôm đầu xoa xoa tóc, mặt nhăn thành quả mướp đắng.

Tần Dương sẽ nghĩ như thế nào về mình đây?

Liệu anh ta có xa lánh mình không?

Hay là, mình vốn nên giữ khoảng cách với anh ta?

Nhưng tại sao chỉ trong lòng chỉ cần nghĩ đến ý nghĩ này thì lại cảm thấy rất không nỡ chứ?

Mình đã bị trúng độc của anh ta rồi sao?

Trời ơi, chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có anh ta là đàn ông thôi sao? Tại sao mình cứ phải như vậy với anh ta cứ? Chẳng lẽ không có người đàn ông tốt nào khác sao?

Văn Vũ Nghiên suy nghĩ lại, trong lòng tự hỏi, vốn dĩ hành vi này của mình là đang bơm hơi cổ vũ cho bản thân, làm cho bản thân thoát khỏi cái vòng xoáy này, nhưng tại sao câu trả lời trong nội tâm của cô lại là ...

Thơm quá!

Hay là mình đi giải thích với Tần Dương một chút nhỉ?

Nhưng chuyện này giải thích sao đây?

Chẳng lẽ nói mình uống rượu vào rồi nên không kìm nén được tình cảm sao?

Những gì mình nói là nói bậy, vậy mình hôn anh ta thì nói làm sao đây?

"Cốc cốc"

Cánh cửa bị gõ rồi nhẹ nhàng đẩy ra, Thu Tư đứng ở cửa, ánh mắt ân cần nhìn Văn Vũ Nghiên đang ngồi trên giường.

"Sao vậy, mẹ nghe thấy tiếng kêu của con..."

Tóc Văn Vũ Nghiên bù xù, nhanh chóng đưa tay xoa tóc mình lại, giải thích: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thán hôm nay trời thật đẹp mà thôi.”

Thu Tư nhìn Văn Vũ Nghiên đang đỏ mặt, cười nói: "Nếu đã dậy rồi thì rửa mặt xuống ăn sáng nhé.”

"Được!"

Thu Tư đóng cửa rời đi, Văn Vũ Nghiên lại ngã trên giường.

"Không được, vẫn phải tìm cách, nếu không, chuyện này quá xấu hổ rồi."

Văn Vũ Nghiên nghĩ nghĩ, cô nảy ra một ý tưởng: "Giả bộ say là xong, dù sao hôm qua uống nhiều rượu như vậy, vừa bay vừa nhảy, đúng là hơi đau đầu chóng mặt, nói mình uống xong không nhớ gì cả, có lẽ có thể lừa được chuyện này, ít nhất mọi người sẽ đều vui vẻ, không đến mức về cái chuyện xấu hổ này mà sua này không thể nhìn mặt nhau.”

Văn Vũ Nghiên đứng dậy, sau khi rửa mặt xong cũng sắp xếp suy nghĩ lại thật rõ ràng.

Cô xuống lầu dùng bữa với Thu Tư, Thu Tư bưng một bát cháo, đặt trước mặt Văn Vũ Nghiên: "Ăn hết chén cháo đi, tôi qua con uống nhiều lăm phải không?””

Văn Vũ Nghiên đột nhiên hoảng sợ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Ừm, ăn cơm xong bọn con đến quán bar ngồi một lát, lại uống thêm một chút..."

Thu Tư không trách Văn Vũ Nghiên uống rượu, cười nói: "Cũng chỉ có bên cạnh Tần Dương con mới có thể buông bỏ mọi thứ, uống rượu một cách vui vẻ sảng khoái."

Văn Vũ Nghiên hỏi lại: "Con không thể đi với Kiều Vĩ à? Hơn nữa, kể cả ngày thường bên cạnh con cũng có vệ sĩ, có ai còn có thể làm gì con chứ?”

Thu Tư cười cầm bát lên: "Giống nhau sao?"

Văn Vũ Nghiên lẩm bẩm: "Sao lại không giống chứ? Đều là bạn bè, uống rượu đều rất vui, thả lỏng một chút thôi.”

Trong mắt Thu Tư mang theo ý cười, cũng không nói nhiều, chỉ đặt một cái bánh bao trước mặt Văn Vũ Nghiên: "Ăn nhiều một chút.”

Văn Vũ Nghiên gật đầu, ăn vài miếng thì đột nhiên nhớ lại chuyện mình nói với Tần Dương vào tối hôm qua, liền do dự: "Mẹ, tối hôm Tần Dương hỏi về chuyện của ba..."

Thu Tư khẽ cau mày: "Nó nói gì?"

Văn Vũ Nghiên nhìn đôi lông mày đang cau lại của Thu Tư, theo bản năng vội vàng giải thích: "Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, Tần Dương không có ý nhắm vào bố đâu, chẳng phải trước đây anh ấy với bố đã từng gặp riêng nhau một lần sao, coi như ân oán cũng đã hết rồi, chỉ là anh ấy lo có thể sẽ có kẻ xấu sẽ làm ra hành động gì đó phá hoại Trung Hải, hi vọng nếu chúng ta biết gì đó thì có thể nói với anh ấy một chút..”

Thu Tư ừ một tiếng, nhưng vẫn không giãn mày: "Nó còn nói gì nữa không?"

"Hết rồi."

Văn Vũ Nghiên thuận miệng nói: "Có lẽ anh ấy chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, mối quan hệ của anh ấy rất phức tạp. Có một số việc có lẽ phải thòn qua một số con đường để tiến hành hiệu ứng ngược, nhằm xử lí kịp thời, giảm tổn hại.”

Thu Tư nhẹ nhàng gật đầu: "Tần Dương là một đứa bé tốt, đáng tiếc..."

Đương nhiên Văn Vũ Nghiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thu Tư, cô không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua, điều này khiến cô cảm thấy khá xấu hổ.

"Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện này? Con gái mẹ xinh đẹp như vậy, tài sản trong tay có cả hàng trăm tỷ, chẳng lẽ mẹ còn sợ con không lấy được chồng sao?"

Thu Tư mỉm cười, ánh mắt yêu thương nhìn Văn Vũ Nghiên: "Con gái mẹ xinh đẹp, thông minh tài giỏi. Đương nhiên mẹ biết điều này chứ, nhưng vì điều này mà con khó tìm được nửa kia của mình."

Văn Vũ Nghiên hơi chột dạ, nghiêm nghị nói: "Tại sao lại khó tìm chứ, người theo đuổi con cũng không ít đâu, chỉ là tâm tư con đều đặt trên công việc hết, không đáp trả lại mà thôi.”

Thu Tư mỉm cười: "Con cũng nên suy nghĩ kĩ nhé, con thân là một cô gái, chủ một công ty lớn như vậy, khó có thể đảm bảo rằng sẽ có người tiếp cận mình vì mục đích gì đó. Con nói tìm chồng là chuyện quá bình thường, có lẽ con lại chướng mắt, khi người ta ở bên con sẽ chịu áp lực rất lớn, quá tốt thì trong lòng thường có tính kiêu ngạo, muốn tìm được một người thực sự yêu con, không màng thứ gì thì thật sự không dễ dàng gì. Thực ra Tần Dương rất phù hợp, nhưng duyên phận của các con không đủ ... "

Trong lòng Văn Vũ Nghiên dấy lên một hồi phiền muộn, đúng vậy, duyên phận không đủ, chẳng lẽ, đây chính là số phận?

"Được rồi, con biết Tần Dương là một người đàn ông tốt, nhưng không phải anh ấy đã có bạn gái rồi sao? Mối quan hệ của con và Hàn Thanh Thanh cũng rất tốt, bảo con đi cướp bạn trai của cô ấy, con không làm được. Hơn nữa, Tần Dương cũng không phải là loại người đó, dù anh ấy có tốt đến đâu cũng chỉ có một, không thể phân thân ra được, chẳng lẽ mẹ bằng lòng để con đi làm một tình nhân không danh không phận của anh ấy sao… "

Thu Tư bị lời nói của Văn Vũ Nghiên chọc cười: "Chỉ cần con muốn, vậy thì người làm mẹ là mẹ đây cũng không sao hết.
Bình Luận (0)
Comment