Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2224 - Chương 2235: Tôi Không Nhớ Gì Về Tối Qua Cả

Chương 2235: Tôi không nhớ gì về tối qua cả
 

Suýt nữa thì Văn Vũ Nghiên đã phun cháo trong miệng ra, một cô trợn mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Thu Tư.

"Mẹ, không phải chứ, mẹ như thế này không sao chứ? Mẹ là mẹ ruột của con sao? Chẳng lẽ con là món đồ đại hạ giá mẹ chưng bán trong siêu thị?”

Thu Tư trừng mắt nhìn Ôn Ngọc: "Nói vớ vản gì thế hả."

Văn Vũ Nghiên cười haha, lập tức nghiêm túc hỏi: "Mẹ, mẹ đang trêu chọc con à, sao thái độ của mẹ lại khác trước vậy? Nếu như trước đây mẹ con nói như vậy thì mẹ đã mắng con một trận rồi, chẳng lẽ vì chuyện này của bố mà khiến suy nghĩ của mẹ thay đổi ư?

Thu Tư cười nhẹ: "Có thể có chút liên quan, nhưng thứ quan trọng nhất sẽ không thay đổi."

Văn Vũ Nghiên hỏi theo bản năng: “Là thứ gì vậy?"

Thu Tư nhẹ nhàng nói: "Đó là cho dù con làm gì, mẹ đều hy vọng con luôn vui vẻ và hạnh phúc."

Văn Vũ Nghiên hơi sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên một luồng ấm áp, cô vươn tay nắm lấy tay Thu Tư: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, hiện tại con rất vui, có mẹ bên cạnh con cũng rất hạnh phúc."

Thu Tư mỉm cười: "Nhưng mẹ không thể ở bên con cả đời được, con vẫn phải tìm một người đàn ông để chăm sóc cho con. Những gì mẹ vừa nói dĩ nhiên sẽ hơi khoa trương, nhưng đó là ý mẹ, với điều kiện gia đình chúng ta, không thiếu ăn thiếu mặc, chỉ cần con thích, con có thể chọn bất kỳ cách sống nào, kết hôn cũng được mà độc thân cũng được, cho dù là con nói đùa muốn làm tình nhân cũng được, chỉ cần con muốn, con vui thì mẹ sẽ không ngăn cản con.”

Văn Vũ Nghiên mở to hai mắt: "Không phải chứ, mẹ, cái quan niệm này của mẹ tự nhiên quá thoáng rồi đó?”

Thu Tư mỉm cười: "Con người sống trên đời phải chịu đựng rất nhiều gian khổ, cớ gì phải quan tâm những điều khuôn sáo cứng nhắc khiến bản thân khó chịu chứ, đương nhiên, mẹ vẫn mong con có thể tìm được một người đàn ông có thể sớm tối bầu bạn chăm sóc con, anh ta có thể không có tiền, công việc có thể bình thường nhưng con người nhất định phải tốt, nếu không, mẹ thà để con một mình con hơn tìm sai người để rồi nhận nhiều đau khổ.”

Trong lòng Văn Vũ Nghiên cảm động, nở nụ cười: "Mẹ, mẹ yên tâm, với anh mắt của con, con nhất định sẽ chọn được một người tốt, đến lúc đó sẽ hiếu thuận với mẹ!"

Thu Tư không nhịn được cười, đưa tay sờ sờ tóc của Văn Vũ Nghiên: "Bọn con cứ sống một cuộc sống yên bình của mình là được rồi, mẹ sẽ không cản trở thế giới hai người của các con. Đến lúc mẹ sẽ tự mình sống, đợi các con có con, trái lại có thể giúp các con trông con gì đó.”

"Như vậy không được!Mẹ phải sống với con, hơn nữa con chỉ nghe nói mẫu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, còn mẹ vợ khi nhìn con rể, không pahir càng nhìn càng thích sao, lấy đâu ra mâu thuẫn chứ.”

Thu Tư cười nói: "Chuyện này con đã sắp xếp vậy rồi, nhưng trước tiên con phải có bạn trai cái đã.”

Vẻ mặt Văn Vũ Nghiên đột nhiên cứng đờ, cô cười ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ đừng vội, con vẫn còn trẻ mà."

Thu Tư duỗi ngón tay ra chọc vào trán Văn Vũ Nghiên: "Độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ cũng chỉ có mấy năm, khi mà đã qua ba mươi thì đã là gái già rồi, đừng nói độc thân quý tộc gì đó, nghe êm tai gì gì đó, thật ra không thẻ che giấu được bản chất của việc đã lớn tuổi, là phụ nữ, nên bắt lấy người tốt nhất trong những năm tháng đẹp nhất của mình, đó mới là cuộc đời thành công nhất! "

Văn Vũ Nghiên rụt cổ: "Được rồi, con biết rồi, con sẽ cố gắng ...Con no rồi, con đến công ty đã nhé!"

Thu Tư cười nói: "Được rồi, đi chậm thôi nhé."

Văn Vũ Nghiên đi ra khỏi nhà, lên xe đã có vệ sĩ đợi sẵn, nghĩ đến lời mẹ vừa nói, lòng cô rối như tơ vò.

Có phải mẹ đã cảm thấy điều gì đó không, nếu không sao hôm nay lại đột nhiên nói những lời như vậy?

Tình nhân??

Bản thân mình còn chưa nghĩ như thế đâu.

Văn Vũ Nghiên lấy điện thoại ra, nghĩ ngợi, bấm vào khung trò chuyện của Tần Dương, soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

...

Khi Tần Dương nhận được tin nhắn là lúc hắn vừa tỉnh lại, bây giờ còn lười biếng nằm trên giường.

Hắn không cần đi làm, đương nhiên cũng không cần dậy sớm, đây là ngày nghỉ của hắn, đương nhiên hắn có thể buông thả một chút.

Hắn ngồi dựa vào trên giường, xem tin tức, xem những tin tức vặt vãnh để giết thời gian, đột nhiên, tin nhắn của Văn Vũ Nghiên nhảy lên.

"Tối hôm qua tôi về nhà thế nào vậy? Anh đưa tôi về nhà sao? Tối hôm qua uống nhiều quá, vừa bay vừa nhảy, uống xong không nhớ gì cả…”

Không nhớ gì cả?

Trên mặt Tần Dương lộ ra ý cười.

Hắn không rõ lời của Văn Vũ Nghiên là thật hay giả, nhưng nếu cô đã gửi những tin nhắn như thế này thì coi như là thật, dù sao là chuyện tối hôm qua, thật sự không có cách nào để giải thích khi cô đã tỉnh táo được…

"Đương nhiên là tôi đưa em về nhà rồi, bảo em đừng uoosnh nhiều như vậy mà em vẫn không nghe, vừa bay vừa nhảy trong quán bar, còn bắt tôi lên sân khấu nhảy nữa, làm tôi xấu hổ muốn chết..”

Tin nhắn của Văn Vũ Nghiên nhanh chóng được trả lời: "Ai ya, đây không phải là khó lắm mới được một lần thư giản vui vẻ sao, không phải anh thắng rồi sao? Hình như còn có cái cảnh, anh che mặt, tôi kéo anh chạy ra khỏi quán bar, tôi nhớ không sai đâu nhỉ?”

Khóe miệng Tần Dương hơi cong lên: "Đúng vậy, cũng may cô kéo tôi chạy, bằng không không biết tên DJ kia còn chọc chúng ta đến mức nào nữa, phần thưởng đâu có dễ lây như vậy chứ."

Văn Vũ Nghiên: "Haha, đây không phải là thắng được sợi dây chuyền đá quý hai vạn tệ cỏn con sao? Cám ơn anh, đây là chiến lợi phẩm, tôi sẽ giữ thật kĩ."

Tần Dương: "Cô thích là được, dù sao một đại thổ hào như cô cũng không thiếu những thứ này."

Văn Vũ Nghiên: "Đưng nói như thế chứ, mua thì dễ đấy, nhưng dùng cách thi nhảy để lấy được có thể giống nhau sao? Đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này nhỉ, đáng nhớ lắm đấy.”

Tần Dương: "Được, vậy cô cứ giữ thật kĩ đi, lần sau đừng uống nhiều như vậy, cô không biết sau khi uống xong cô điên đến mức nào đâu, biến thành một người khác luôn."

Văn Vũ Nghiên: "Chẳng phải là vì yên tâm về anh sao, một người phụ nữ xinh đẹp như tôi đã giao phó bản thân cho anh, anh còn không hài lòng chỗ nào nữa.”

Tần Dương: "Đúng, đúng, vinh hạnh của tôi, được chưa?"

Văn Vũ Nghiên: "Đúng rồi, tôi không nhớ rõ mấy chuyện xảy ra hôm qua, hình như còn đi dạo nói chuyện phải không, tôi không rõ lắm, anh đưa tôi về nhà, không làm phiền chứ? "

Tần Dương: "Không sao, vẫn là có thể liên lạc, cũng không phiền phức lắm."

Văn Vũ Nghiên: "Vậy thì tốt, cảm ơn anh, hôm khác sẽ mời anh ăn cơm, vốn dĩ lần này là tôi mời, kết quả lại là anh mời, anh muốn khiến tôi nợ anh mãi đấy.”

Tần Dương: "Được thôi, một bữa cơm, lấy đâu ra nhiều lời như vậy chứ, hôm nay cô vẫn ổn chứ?"

Văn Vũ Nghiên: "Không sao, tôi đang trên đường đi làm, anh tưởng tôi giống anh sao, muốn ngủ bao nhiêu cũng được."

Tần Dương: "Được rồi, con ong nhỏ chăm chỉ, đi làm việc vất vả đi, tôi lười tiếp đây.”

Văn Vũ Nghiên: "Được, hẹn lần sau."

Tần Dương thả ngón tay đang bấm chữ xuống, nhìn ghi chép trò chuyện của hai người, đột nhiên bật cười.

Cho dù là thật hay giả, như vậy cũng tốt …
Bình Luận (0)
Comment