Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2248 - Chương 2259: Giết Chết Bất Luận Tội

Chương 2259: Giết chết bất luận tội
 

Sức mạnh tinh thần là một điều tồn tại vô cùng tinh tế, nó sẽ dao động theo trạng thái của con người. Khi con người lâm vào trạng thái mệt mỏi thì sức mạnh tinh thần cũng sẽ bị tiêu hao.

Đúng là Ba Tụng rất lợi hại, dưới tình huống bình thường, Tần Dương muốn thôi miên ông ta là điều không thể. Nhưng một khi tinh thần cạn kiệt, Tần Dương lại tràn đầy sinh lực, vậy thì trong hoàn cảnh đó, Ba Tụng hoàn toàn không có khả năng chống lại thôi miên của Tần Dương.

Những lời Tần Dương nói là sự thật.

“Cho ông chút thời gian suy nghĩ, chúng tôi có nhiều thời gian.”

Tần Dương tiến lên, đánh một chưởng vào cổ Ba Tụng, khiến ông ta hôn mê ngay lập tức.

Phương diện sức mạnh tinh thần của Ba Tụng rất lợi hại, nhưng thực lực của ông ta lại không tốt lớn, hơn nữa vừa rồi còn bị Mai Lạc Y đánh cho một chưởng nên không còn sức lực phản kháng.

Tần Dương quay đầu tra hỏi vài câu, sau đó cầm một chiếc hộp kim loại trong tay người đàn ông mặc áo khoác trắng, mở ra xem. Bên trong có một ổ cứng và một bình đựng chất lỏng màu xanh lam.

Tần Dương hỏi thăm một chút, chất lỏng này có lai lịch rất lớn. Đây là loại thuốc biến đổi gen thành công nhất mà sở nghiên cứu này nghiên cứu ra, nó phù hợp với ADN của tất cả mọi người, để người đó đột biến.

Nghiên cứu di truyền là nghiên cứu mà tất cả các nhà khoa học trên các quốc gia đang nghiên cứu, có rất nhiều đề tài chưa được biết đến, cũng có rất ít các thành tựu trong lĩnh vực này. Sự hạn chế đó khiến nhiều thành quả nghiên cứu không có tình mở rộng và cũng không thể chắc chắn kết quả.

Người cầm chiếc hộp đó là người phụ trách của sở nghiên cứu này, ông ta cũng đã làm việc ở đây hơn ba mươi năm, thực hiện vô số nghiên cứu về di truyền và có được rất nhiều thành tựu đột phá. Nhưng những kết quả nghiên cứu đó chỉ có thể giao cho những người có địa vị cao trong Niết bàn chứ không được công bố cho thế giới.

Niết Bàn chưa bao giờ là một tổ chức thân thiện thúc đẩy sự phát triển và tiến bộ của thế giới. Sự tồn tại của bọn chúng là để hủy diệt trái đất, nói cách khác là hủy diệt loài người, sáng tạo ra thế giới mới.

Tần Dương bước sang phía Mai Lạc Y, nói cho bà biết tình hình: “Làm sao bây giờ, mọi chuyện rắc rối hơn chúng ta tưởng...”

Mai Lạc Y nhìn thoáng qua Tần Dương: “...Đây là một trong những căn cứ bí mật của Niết Bàn, tìm được nơi này là một công lao. Chiếc hộp này, người phụ trách và cả Ba Tụng nhất định phải đưa đi, còn những chuyện khác thì để người khác đến xử lý.”

Tần Dương hơi lo lắng: “Nơi này không phải quốc nội, chỉ sợ...”

“Bọn họ có ý kiến gì thì tới tìm tôi nói!”

Mai Lạc Y bá đạo trả lời, hoàn toàn không để người khác vào mắt. Phần bá đạo này khiến Tần Dương âm thầm ngưỡng mộ.

Đây mới là đỉnh phong cường giả thực sự.

Không sợ hãi!

Cho dù một mình đối mặt với cả một quốc gia vẫn cứ bá khí vô song!

Suy nghĩ một chút, một cường giả như Mai Lạc Y hoàn toàn có thực lực để khinh thường cả một quốc gia. Tất nhiên là không thể dùng một người để địch lại một đất nước, nhưng muốn diệt một đội quân thì cũng chỉ là tiện tay mà thôi, nếu muốn giết một cá nhân thì lại càng đơn giản.

Hôm nay hủy một thành phố, ngày mai diệt một đội quân, ngày kia lại chém đầu một thủ lĩnh, sự đe dọa đó ai chịu cho nổi?

Năng lực uy hiếp của một cá nhân còn mạnh hơn cả vũ khí hạt nhân...

Mai Lạc Y lấy điện thoại gọi cho Bạch Phá Quân, nói đơn giản vài câu rồi cúp máy.

“Chờ một chút, có người tới đón.”

Khoảng mười phút sau, máy bay trực thăng xuất hiện trên không trung, sau đó có không ít người nhảy xuống, hầu hết đều không cần dùng dây thừng. Nhìn qua thì thấy tất cả bọn họ đều mặc chiến giáp Phi Thiên, hiển nhiên là người của liên minh Thâm Lam.

Mai Lạc Y đương nhiên sẽ không tiến lên thương lượng, Tần Dương là hậu bối tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm này.

Tần Dương nói với bọn họ rằng bạn của mình tới đây du lịch đã xảy ra chuyện, bị người ta tiến hành nguyền rủa tinh thần. Sau khi tới nơi này điều tra thì lại vô tình phát hiện được căn cứ của Niết Bàn, những kẻ trốn thoát đã bị bắt, nhưng những kẻ có liên quan đến chuyện khôi phục cho Mai Phi Phi thì nhất định phải để họ dẫn đi.

Người phụ trách không có ý kiến, trước khi đến đây cũng đã nhận được căn dặn. Dù sao việc này cũng vô cùng mất mặt, căn cứ bí mật của Niết Bàn ở cách không xa điểm du lịch của họ bao nhiêu năm như vậy mà hoàn toàn không bị phát hiện, chờ đến tận khi hai người Hoa Hạ đến điều tra thì mới bị vạch trần...

Ngay khi Tần Dương dắt Ba Tụng tới thì người phụ trách mở to hai mắt, hoảng sợ nói: “Đại sư Ba Tụng!”

Người phụ trách nhanh chóng ngăn Tần Dương lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Người cậu muốn dẫn đi là đại sư Ba Tụng?”

Tần Dương cười lạnh: “Đại sư? Một kẻ ác như vậy được các người gọi là đại sư? Vậy chẳng lẽ việc này cũng có liên quan đến quân đội sao?”

Người phụ trách biến sắc, lạnh lùng quát lên: “Nói bậy! Đại sư Ba Tụng đức cao vọng trọng, làm sao có thể là người của Niết Bàn được? Các người không được đưa ông ấy đi!”

Tần Dương quay đầu nhìn mai Lạc Y: “Tiền bối, xem ra Ba Tụng khá nổi tiếng ở đây. Người này không cho chúng ta đưa ông ta đi, nói ông ta là người đức cao vọng trọng, không thể là người Niết Bàn được...”

Mai Lạc Y nói: “Hỏi tên của anh ta, hỏi anh ta có đủ khả năng gánh vác trách nhiệm này không. Nói cho anh ta biết, nếu một phút đồng hồ nữa vẫn còn đứng trước mặt chúng ta thì tôi sẽ coi anh ta là đồng đảng của Ba Tụng, giết chết không luận tội!”

Tần Dương hoàn toàn bị thuyết phục. Đây là người do đối phương phái tới,nhưng Mai Lạc Y vẫn không hề nể mặt, gọn gàng, đơn giản, thô bạo, không chịu nhường đường thì lập tức giết chết tại chỗ!

Tần Dương quay lại nói với người phụ trách những lời mà Mai Lạc Y nói. Sắc mặt người này lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói: “Nơi này không phải Hoa hạ, không phải nơi các người có thể làm loạn.”

Tần Dương nhún vai: “Chí tôn hậu kì cường giả, tôi nghĩ chắc anh cũng biết nó biểu thị cho cái gì. Ba Tụng chính là người làm hại cháu gái của bà ấy, nếu anh muốn cứu Ba Tụng thì tất nhiên sẽ phải chịu đựng sự tức giận của một chí tôn cường giả đỉnh phong.”

Tần Dương nhìn xung quanh: “Tôi thấy các anh cũng nhiều người thật, nhưng mà không chắc có thể chịu nổi một cái tát của bà ấy đâu. Hơn nữa nếu chọc giận bà ấy thì bà ấy có thể đến thẳng phủ tổng thống để gặp tổng thống của các anh đấy. Anh cũng biết những người ở đây không thể ngăn được bà ấy.

Người phụ trách biến sắc, trong lúc còn đang do dự thì Tần Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó hơi đồng cảm với anh ta một chút rồi bước sang bên cạnh.

Người này ngay lập tức hiểu ra, một phút đồng hồ, động tác của Tần Dương có nghĩa là đã đến giờ, Mai Lạc Y muốn đại khai sát giới!

Khi ánh mắt lạnh lùng của Mai Lạc Y nhìn sang, cả người anh ta nổi hết da gà, nhanh chóng tránh sang một bên rồi hét lên: “Tránh ra! Không được ngăn cản bọn họ!”
Bình Luận (0)
Comment