Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2250 - Chương 2261: Tôi Không Biết Xấu Hổ?

Chương 2261: Tôi không biết xấu hổ?
 

Trăng treo lên cao, trong ngoài sứ quán một mảnh yên tĩnh.

Tần Dương nằm trên giường, nhưng chưa đi vào giấc ngủ. Hắn đang nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm thụ từ trường sức mạnh tinh thần như lời Ba Tụng nói.

Trên bàn trước mặt Tần Dương còn bày một quyển sách. Quyển sách này được Ba Tụng luôn mang theo, cuối cùng bị Tần Dương đoạt thành chiến lợi phẩm.

Quyển sách là những hiểu biết của Ba Tụng về sức mạnh tinh thần và một số thành quả nghiên cứu trong mấy năm nay. Đây là quyển sách do Ba Tụng viết tay. Tần Dương tìm người phiên dịch về mảng xiềng xích tinh thần và nguyền rủa tinh thần, hắn đang nỗ lực nghiên cứu.

Hắn đã biết được từ trong miệng Ba Tụng cách ông ta hạ xiềng xích và nguyền rủa với Mai Phi Phi, còn lại phải xem Tần Dương có năng lực phá giải hay không.

Tần Dương cũng được, Mai Lạc Y cũng được, bọn họ đều không yên tâm giao Mai Phi Phi cho Ba Tụng trị liệu, đây không khác gì đưa dê vào miệng cọp.

Ánh đèn hắt ra bóng của Tần Dương từ cửa sổ, mà ở cuối con phố, hai người đeo mặt nạ, lẳng lặng đứng trong bóng tối, đứng từ xa nhìn cái bóng phản chiếu ra từ cửa sổ kia.

“Tần Dương ở trong căn phòng có cửa sổ sáng kia, Mai Lạc Y ở căn phòng bên phải hắn, Ba Tụng thì ở bên phải phòng Mai Lạc Y, phòng ba người rất gần nhau……”

Người đàn ông đứng bên tay trái cung kính giới thiệu tình huống, thấp giọng nói: “Mai Lạc Y là cường giả đỉnh phong tất nhiên không cần phải nói. Ý của thủ lĩnh là cứu Ba Tụng, giết chết Tần Dương. Tần Dương đã làm hỏng chuyện của Niết Bàn rất nhiều lần, lại còn làm bên kia tổn thất nghiêm trọng. Hắn đã có trên danh sách tiêu diệt của Niết Bàn. Nếu lần này ông Cố có thể cùng giải quyết, thì tất nhiên là tốt nhất.”

Giọng điệu của người đàn ông đứng bên tay phải có chút bất cần: “Tôi nói, sao các người lại nhiều chuyện như vậy. Tôi xin nghỉ phép, nhưng lại bị các người làm gián đoạn...”

Người đàn ông bên tay trái cung kính trả lời: “Chủ yếu là có cường giả đỉnh phong Mai Lạc Y ở đây. Trừ thủ lĩnh ra, cũng chỉ có ông Cố có bản lĩnh này. Thủ lĩnh nói, chỉ cần chuyện này hoàn thành, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không quấy rầy ông, ông Cố có thể nhàn nhã đi khắp nơi nghỉ phép.”

Người đàn ông bên tay phải lười biếng nói: “Haizz, thật sự muốn tranh thủ lúc còn sống, nghỉ phép hoài niệm một chút, về sau muốn nhàn nhã như vậy nữa, chỉ sợ cũng không được.”

Người đàn ông bên tay trái không nói nữa, chỉ cung kính đứng khoanh tay.

Người đàn ông ở bên phải nghiêng đầu liếc xéo anh ta: “Tôi không dám đảm bảo mình có thể hoàn thành nhiệm vụ. Sức mạnh của Mai Lạc Y cũng không kém hơn tôi. Bà ta còn có thể khiến Nossa Hồng Tiêu ngã xuống. Tôi nhìn thấy gần như còn thấy vô cùng ghen tị. Tôi liều mạng cũng chưa chắc đã ngăn được.”

Người đàn ông bên tay trái không nói gì, suy cho cùng thì anh ta chỉ có nhiệm vụ do thám tình báo và đưa tin tức. Làm được hay không, đó là việc của người đàn ông áo xanh, anh ta cũng không trói buộc được ông ta. Nếu thủ lĩnh có bất mãn gì, thì tất nhiên sẽ đích thân nói với ông ta.

Người đàn ông áo xanh duỗi người: “Mai Lạc Y ở giữa, tôi không thể sang bên phải cứu người trước, rồi lại quay lại giết người. Cậu cho rằng tôi là thần à, hai chọn một, giết người hay là cứu người?”

Người đàn ông bên tay trái hơi do dự: “Cứu người là ưu tiên hàng đầu. Ba Tụng còn có ích với chúng ta, nhưng nếu có cơ hội thì giết luôn Tần Dương. Hiện giờ, tên nhóc này đã gia nhập Bàn Cổ, trở thành kẻ thù của chúng ta, không thể nào tiếp tục nuôi cáo trong nhà.”

Người đàn ông áo xanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn giết người thì cậu tìm người giết đi, thật sự coi ông đây là thủ hạ của các người, muốn tôi giết ai thì tôi giết kẻ ấy à, chó mèo cũng bảo tôi đi giết. Tên nhóc kia chẳng qua chỉ là sức mạnh siêu phàm, cậu bảo tôi là cường giả chí tôn hậu kỳ đi giết hắn. Việc này bị truyền ra ngoài, tôi không biết xấu hổ sao?”

Người đàn ông bên tay trái không dám phản bác, chỉ nở nụ cười: “Đây không phải là chuyện thuận tay sao.”

Người đàn ông áo xanh hừ lạnh nói: “Thuận tay, thuận tay như vậy sao cậu không đi?”

Người đàn ông bên tay trái bất đắc dĩ, không dám phản bác.

Người đàn ông áo xanh xua xua tay: “Cậu cút đi, đừng ở đây gây trở ngại cho tôi. Đợi lát nữa Mai Lạc Y bắt không được tôi nhưng bắt được cậu, thì cũng đừng trách tôi.”

Người đàn ông bên tay trái biến sắc, cung kính hành lễ, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, nhanh chóng ẩn vào bóng tối phía sau, biến mất không thấy.

Người đàn ông áo xanh mang theo một cây đao đen không quá dài, bước từng bước đi về phía tòa nhà phía trước. Khi còn cách khoảng trăm mét, ông ta dừng lại, từ từ đeo vỏ đao đen ra sau lưng, sau đó ông ta từ từ rút đao đen ra, mũi đao nhọn xiên xuống đất.

Dưới mặt nạ, hai mắt ông ta sáng ngời, người đàn ông áo xanh sải bước chạy tới. Khi đi được khoảng năm mươi mét, ông ta dùng lực một chân, cả người trực tiếp lao thẳng vào sân như một con đại bàng lớn đang vươn cánh, nhào về phía căn phòng sáng đèn.

Người đàn ông vẫn còn trên không, đao đen của người đàn ông áo xanh đã chém ra. Một đường kiếm lạnh thấu xương dài hàng chục mét được chém ra, trực tiếp chém về phía căn phòng Tần Dương đang ở.

Đao này vô thanh vô tức được chém xuống, nhưng lại vô cùng khủng bố. Chỉ cần đao này rơi xuống, đừng nói phòng Tần Dương, cho dù cả tòa nhà cũng bị tách làm hai.

Nhìn thấy đao này sắp rơi xuống, bóng dáng của Mai Lạc Y đột nhiên xuất hiện trên bệ cửa sổ bên cạnh, tung một quyền vào cây đao đang rơi xuống.

Một quyền cương màu vàng nhanh chóng bay ra, va chạm mãnh liệt với đao cứng đang rơi xuống. Cú va chạm mạnh phát ra một tiếng vang nặng nề, cương khí vỡ vụn bay tứ tung, thủy tinh xung quanh lập tức vỡ vụn, nhưng một đao uy thế kinh người ban đầu cũng bị chặn lại.

Người đàn ông áo xanh cười khẽ, lại chém ngang một đao. Đao này vẫn hướng về phòng Tần Dương, nhanh hơn mãnh liệt hơn đao vừa nãy, dường như không đạt mục đích thì không bỏ qua.

Mặt Mai Lạc Y trầm như nước. Bà ấy không có vũ khí, không thể đối cứng với trường đao của đối phương, huống hồ bà ấy cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Dương bị đánh chết. Mặc dù sức mạnh của Tần Dương cũng mạnh, nhưng ở trước mặt cường giả chí tôn đỉnh phong, thì cũng chỉ như đứa trẻ chưa biết đi.

Thân hình của Mai Lạc Y lóe lên, bà ấy đã vọt tới bệ cửa sổ phòng của Tần Dương, đánh ra một chưởng về phía chính diện. Một chưởng ấn màu vàng gào thét đi ra, lại đánh vào vào đao đen đang rơi xuống.

“Cố Hoan!”

Mặc dù đối phương chỉ chém ra hai đao, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng Mai Lạc Y lại lập tức nhận ra đối phương, trong miệng phát ra tiếng quát phẫn nộ.

“Đã lâu không gặp.”

Người đàn ông áo xanh mượn thế của nhát đao vừa được chém ra, lật tay lại, thân mình bay ra ngoài, đồng thời rất tùy ý vung đao đen theo chiều ngang. Một đao mang lại rơi xuống, chém ngang về phía Mai Lạc Y, mà người ông ta cũng đã trực tiếp chuẩn xác dừng trên ban công của phòng Ba Tụng.

Gần như lặng lẽ, tấm kính trước mặt người đàn ông áo xanh đã hoàn toàn vỡ vụn. Ông ta không hề do dự vọt vào trong phòng, đao đen trong tay lóe lên, vòng sắt trói Ba Tụng liền bị chặt đứt. Ông ta dẫn theo Ba Tụng chạy cực nhanh về hướng khác.

“Đừng đuổi theo, còn đuổi theo tôi, thì tôi thật sự muốn hạ sát thủ với tên nhóc kia đấy!”
Bình Luận (0)
Comment