Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2283 - Chương 2294: Chúng Ta Cùng Nhau Tính Sổ Một Chút

Chương 2294: Chúng ta cùng nhau tính sổ một chút
 

Tần Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Là ai?”

Samuel lắc đầu: “Không biết, nhưng hắn không chút kiêng kị phóng thích ý chí chiến đấu, rõ ràng là đang muốn khiêu chiến với ta, đi xem một chút là có thể biết là ai.”

Tần Dương hơi lo lắng: “Người này đang ở đâu?”

“Ở ngoài thành không xa, chuyện này ngươi đừng xen vào.”

Tần Dương cười khổ, mặc dù hắn cũng rất tò mò về cuộc gặp mặt giữa những đỉnh phong cường giả nhưng cũng không dám xen vào. Đối phương nhất định tràn ngập ý chí chiến đấu với Samuel, nói không chừng còn là kẻ thù. Hắn đi theo Samuel, nhỡ đâu bị người ta đánh cho một chưởng thì Samuel chưa chắc đã có thể cứu được hắn.

“Chờ ta trở lại.”

Mặc dù Tần Dương không dám đi theo nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, rốt cuộc ai đã đến tìm Samuel thế?

Chẳng lẽ là thủ lĩnh của Niết Bàn sao?

Trước đó Samuel đã tập kích hơn nữa còn phá hủy căn cứ bí mật của Niết Bàn, thủ lĩnh của Niết Bàn còn bị tên lửa phục kích, sau đó bị Samuel truy sát, cuối cùng phải liều mạng mới khiến cho cả hai bên đều bị thương. Nếu thủ lĩnh Niết Bàn có thể nhịn được sự tức giận này thì tần Dương mới cảm thấy không tin.

Nhưng không phải thủ lĩnh Niết Bàn đã bị trọng thương sao? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã có thể bình phục?

Nếu không phải hắn ta thì là ai?

Samuel nghe được lời nói của Tần Dương thì quay đầu nhìn hắn một cái: “Lòng hiếu kỉ của ngươi cũng nặng đấy nhỉ.”

Tần Dương cười: “Ai mà chẳng có lòng hiếu kì, hơn nữa chẳng phải là tôi đang lo lắng cho ông sao?”

Samuel khịt mũi, tất nhiên không tin vào lí do của Tần Dương.

Lo lắng?

Có mà muốn hóng chuyện thì có.

Samuel lập tức nhảy ra khỏi bệ cửa sổ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Tần Dương đi xuống lầu, nhìn thấy Lục Thiên Sinh ở trong sân, ông ta quay đầu hỏi Tần Dương: “Samuel đi đâu thế? Có chuyện gì mà chạy nhanh như vậy?”

Tần Dương hỏi ngược lại: “Ông không cảm giác được điều gì bất thường sao?”

Tần Dương nhìn vẻ mặt của Lục Thiên Sinh là biết ông ta không cảm nhận được người kia, không khỏi thở dài: “Cảm giác của cường giả quả nhiên khác nhau.”

Lục Thiên Sinh cau mày: “Nói cái gì đấy, cái gì mà cảm giác của cường giả?”

Tần Dương giải thích ngắn gọn mấy câu, Lục Thiên Sinh đứng bật dậy ngạc nhiên hỏi: “Đỉnh phong cường giả?”

Tần Dương ừ một tiếng, ngồi xuống ghế đối diện: “Sao thế, ông có muốn đi tham gia một chút không?”

Vẻ mặt Lục Thiên Sinh hơi kích động, trong lòng cũng hơi giãy dụa một chút nhưng mấy giây sau lại thở dài rồi ngồi xuống, cười khổ: “Đó là cuộc đấu của đỉnh phong cường giả, cho dù tôi là chí tôn cường giả nhưng vẫn không cùng đẳng cấp với họ, cứ ngồi đây uống trà chờ nghe chuyện thôi.”

Tần Dương cười ha ha: “Đúng vậy, không phải tôi cũng định đi rồi sao, nhưng mà bây giờ vẫn ở đây đợi. Tôi muốn biết rốt cuộc người đến là ai.”

Lục Thiên Sinh nhướn mày: “Ngoài thủ lĩnh Niết Bàn thì còn có thể là ai được nữa? Tên này cũng to gan thật, mới bị thương nặng như thế mà bây giờ đã nóng lòng đến trả thù rồi.”

Tần Dương nhìn Lục Thiên Sinh: “Ông nghĩ người đến là thủ lĩnh Niết Bàn?”

Lục Thiên Sinh lườm hắn một cái: “Không thì còn có thể là ai được nữa? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đỉnh phong cường giả trên thế giới có được mấy người, nếu không có việc gì thì làm gì có ai đi gây phiền phức cho những đỉnh phong cường giả khác?”

Tần Dương vặn lại: “Ai mà biết được, chẳng phải Samuel cũng có danh tiếng không tốt sao? Biết đâu có ai bỏ tiền thuê vị đỉnh phong cường giả nào đó đến đánh nhau với ông ta thì sao? Đến đánh một trận là có thể lấy tiền.”

Lục Thiên Sinh giễu cợt nhìn Tần Dương: “Lấy tiền? Đánh đỉnh phong cường giả? Có phải người này bị kẹp đầu vào cửa không thế? Cho dù cùng là đỉnh phong cường giả thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Cậu thấy người nào vì muốn tiền mà đi đánh nhau với đỉnh phong cường giả bao giờ chưa?”

Tần Dương nhún vai: “Chắc gì hai người đó đã đánh nhau, biết đâu họ có bí mật gì đó nên đi nói chuyện riêng thì sao?”

Không đợi Lục Thiên Sinh phản bác, Tần Dương đã đổi chủ đề: “Cứ coi như người tới là thủ lĩnh Niết Bàn. Vậy ông nói xem kẻ đó đến đây làm gì? Báo thù à? Trực tiếp đánh một trận?”

Lục Thiên Sinh do dự một chút, lại nâng ly trà lên: “Ai mà biết được, cứ chờ đi.”

...

Bên ngoài thành phố Hỗn loạn, bóng dáng Samuel lao ra như một quả đạn bác, sau đó cả người lao tới một ngọn núi hoang cách đó không xa.

“Bùm!”

Thân thể Samuel giống như một thiên thạch rơi xuống núi hoang, mà bây giờ trên đỉnh núi cũng đã có người đứng chờ ông ta.

Một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ hình đầu lâu màu đỏ tươi đứng yên lặng ở đó, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn sườn núi. Sau lưng người này là hai người đàn ông cũng đeo mặt nạ, chỉ là kiểu dáng mặt nạ không giống như người đàn ông đứng trước.

Samuel đáp xuống đất, ánh mắt nhìn qua ba người đối diện, chế nhạo nói: “Xem ra vết thương của ngươi cũng bình phục khá nhanh đấy.”

Người đàn ông đeo mặt nạ hình đầu lâu chính là thủ lĩnh Niết bàn đã từng giao đấu với Samuel, ánh mắt hắn ta lạnh lùng đánh giá Samuel: “Thiên sứ tử vong Samuel, ngươi to gan thật đấy!”

Samuel cười nhạt một tiếng, liếc nhìn xung quanh: “Sao chỉ có mình ngươi thế? Ta cứ nghĩ nếu ngươi muốn đến báo thù thì sẽ gọi cả Cố Hoan tới, hai đánh một thì có chút ưu thế hơn.”

Thủ lĩnh Niết Bàn lạnh lùng nói: “Ta cũng đã nghĩ như vậy, nhưng tiếc là Cố Hoan không chấp nhận đề nghị này. Theo lời của hắn thì cho dù hai đánh một cũng chưa chắc hạ được ngươi.”

Samuel cười ha ha: “Cố Hoan quả nhiên có cá tính, nếu ông ta không tới thì một mình ngươi đến có ích lợi gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ vết thương của ngươi lành rồi thì có thể đánh bại ta à?”

Thủ lĩnh Niết Bàn lạnh lùng nói: “Ngươi hủy căn cứ của ta, tất nhiên ta không thể cho qua chuyện này như vậy được. Ngày đó ngươi dùng tên lửa tấn công ta, nếu như không phải ta đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống và cảm thấy có gì không ổn thì chắc ta đã bị ngươi nổ chết trên máy bay rồi. Bây giờ vết thương của ta đã bình phục, tất nhiên sẽ phải đến tính sổ với ngươi.”

Ánh mắt Samuel hơi ngưng trọng: “Xem ra ngươi nắm trong tay không ít công nghệ cao. Ta nhớ rõ vết thương của ngươi không nhẹ, muốn trở lại trạng thái bình thường cũng cần ít nhất một hai tháng, nhưng mà bây giờ mới mấy bao lâu thời gian mà ngươi đã có thể nhảy nhót tưng bừng...”

Thủ lĩnh Niết Bàn hừ lạnh nói: “Chỉ là một số dung dịch gen thúc đẩy sinh trưởng thế bào mà thôi, ngươi đừng nói với ta là ngươi không có những thứ như vậy. Bây giờ ngươi có thể nói mấy lí do cho ta nghe, nếu được thì ta có thể tha thứ cho ngươi. Còn nếu như ta nghe không lọt tai thì thành phố Hỗn loạn của ngươi sẽ phải đổ máu rồi...”
Bình Luận (0)
Comment