Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2284 - Chương 2295: Ba Trăm Mét? Cũng Không Tệ Lắm...

Chương 2295: Ba trăm mét? Cũng không tệ lắm...
 

Tần Dương và Lục Thiên Sinh ngồi trong sân, lẳng lặng chờ đợi.

“Bùm!”

Không không trung phảng phất như có tiếng sấm rền, từ xa xa truyền lại.

Lục Thiên Sinh bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt hơi kích động, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đánh nhau rồi.”

Tần Dương hơi lo lắng: “Đối phương có chuẩn bị rồi mới đến, chỉ sợ đây là một trận ác chiến.”

Lục Thiên Sinh gật đầu: “Tất nhiên là một trận ác chiến. nhưng mà đỉnh phong cường giả đánh nhau, muốn giết ai cũng không dễ, chỉ là chúng ta ngồi đây uống trà hơi không được an toàn.”

Tần Dương hơi nhướn mày: “Không đến mức đó chứ?”

Lục Thiên Sinh khẽ nói: “Theo lời cậu nói thì đối phương chuẩn bị rồi mới đến đây. Nếu hắn ta chiếm được ưu thế thì Samuel chưa chắc đã liều mạng ở lại. Nếu không có Samuel thì thành phố Hỗn loạn lấy cái gì chống lại bọn chúng?”

Tần Dương kinh ngạc nhìn Lục Thiên Sinh: “Trả thù? Chẳng lẽ hắn định tắm máu thành phố Hỗn Loạn?”

Lục Thiên Sinh gật đầu: “Chúng ta đã chiếm được căn cứ quan trọng của Niết Bàn, Niết Bàn muốn báo thù, tắm máu thành phố Hỗn loạn cũng là điều bình thường. Đến lúc đó, nơi này nhất định sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên...”

Tần Dương suy nghĩ một lát, đúng là cũng có đạo lý. Cho dù không phải cướp bóc mà chỉ đơn giản là trả thù thì nơi này chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên. Niết Bàn vì giữ thể diện mà hành động như thế là vô cùng bình thường, hắn và Lục Thiên Sinh ở đây cũng không an toàn.

Tần Dương nhìn Lục Thiên Sinh: “Vậy sao ông vẫn còn nhàn nhã như thế? Chẳng lẽ ông không sợ sao?”

Lục Thiên Sinh cười: “Không phải bây giờ vẫn còn đang đánh nhau à, Samuel cũng chưa chắc đã thua. Lại nói, Samuel cũng là một người sĩ diện, nếu như thành phố Hỗn loạn bị tắm máu thì chẳng khác nào tát mạnh vào mặt ông ta một cái. Ông ta thích tát người khác chứ không thích người khác tát mình đâu. Nếu không thực sự bị dồn đến đường cùng thì Samuel sẽ không bỏ chạy để hang ổ của mình rơi vào tay kẻ khác, mặc dù hang ổ này cũng chẳng có gì...”

Tần Dương nghe tiếng động như sấm vẫn không ngừng vang lên, cười nói: “Thảo nào ông vẫn vững vàng như núi, thì ra là rất có lòng tin với Samuel.”

Lục Thiên Sinh cười, không nói lời nào.

Hai người yên lặng chờ đợi, không bao lâu, không khí lại vang lên hàng loạt âm thanh nặng nề, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Tần Dương và Lục Thiên Sinh nhìn nhau, trong lòng đều có chút căng thẳng.

Trận chiến kết thúc rồi sao? Kết quả như thế nào?

Hai người yên lặng chờ trong chốc lát, bỗng nhiên một bóng người nhanh nhẹn như chim ưng nhẹ nhàng đáp xuống sân.

Lục Thiên Sinh và Tần Dương nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Samuel.

Samuel sải bước đi về phía hai người đang ngồi trong sân uống trà: “Hai người nhãn nhã nhỉ, không sợ tôi thua thì sẽ bỏ chạy, kẻ thù đánh đến tận cửa à?”

Lục Thiên Sinh cười: “Nhưng ông có thua đâu.”

Samuel lắc đầu, rót một chén trà rồi uống một hơi cạn sạch: “Suýt nữa đã thua rồi. Tên này thực lực rất mạnh, nếu không phải tôi có hai chiêu tuyệt kĩ thì chỉ sợ hôm nay đã mất mạng rồi.”

Tần Dương nhìn Samuel: “Là thủ lĩnh Niết Bàn thật sao?”

Samuel ngồi xuống ghế: “Ừ, báo thù không phải một sớm một chiều. Tên này đã dùng dung dịch gì đó để bình phục cơ thể. Lần này hắn ta tới đây là muốn tắm máu thành phố Hỗn loạn, nhưng sau khi đánh một lúc thì cả hai đều không chiếm được tiện nghi. Có lẽ tên này không muốn gặp rắc rối nên đã rút lui.”

Ngừng một chút, Samuel bổ sung: “Cũng may Cố Hoan không đi cùng, nếu không thì hôm nay ta thực sự sẽ phải bỏ chạy.”

Tần Dương tò mò hỏi: “Sao thủ lĩnh Niết Bàn không dẫn theo Cố Hoan? Hai đánh một chẳng phải sẽ thắng chắc sao?”

Samuel cười: “Tôn nghiêm của cao thủ. Cho dù Cố Hoan đã đầu quân cho Niết Bàn nhưng dù sao ông ta cũng là đỉnh phong cường giả, thực lực cũng không thấp hơn thủ lĩnh Niết Bàn. Cố Hoan và thủ lĩnh Niết bàn cũng giống như giao dịch bình đẳng mà thôi. Chuyện mà thủ lĩnh Niết Bàn muốn Cố Hoan làm thì Cố Hoan phải đồng ý thì mới được. Cũng giống như chuyện hai đánh một, thủ lĩnh Niết Bàn không quan tâm đến thể diện, chỉ quan tâm đến kết quả. Nhưng Cố Hoan lại quan tâm, cao thủ mà, ai cũng phải để ý đến mặt mũi của mình.”

Tần Dương cười nói: “Cố Hoan đúng là rất cá tính, trước đây tôi bị ông ta bắt một lần nhưng ông ta cũng không làm gì tôi...”

Samuel liếc nhìn Tần Dương: “Hả?”

Tần Dương giải thích ngắn gọn chuyện mình và Cố Hoan gặp nhau, Samuel nghe xong thì cười: “Đúng là giống với phong cách của ông ta. Làm thế là do thủ lĩnh Niết Bàn yêu cầu, nhưng thâm nhập vào Bàn Cổ cũng là một chuyện rất có tính khiêu chiến với Cố Hoan. Làm những việc có tính khiêu chiến mới tạo cho bọn họ cảm giác hứng thú, những chuyện như lạm sát những người có năng lực kèm, ngoại trù tên thủ lĩnh Niết Bàn không từ thủ đoạn ra thì những người khác đều khinh thường không làm.”

Tần Dương cười nói: “Đây là nguyên tắc của cao thủ sao?”

Samuel trả lời: “Thuận theo tâm ý mà thôi, đã đến trình độ này rồi, làm gì còn ai có thể bắt ép chúng ta làm những chuyện chúng ta không muốn làm chứ?”

Samuel dừng lại, chỉ tay vào Tần Dương: “Được rồi, vở kịch đã kết thúc, ngươi có thể rời khỏi đây rồi. Lúc đi nhớ cẩn thận một chút, đừng đụng phải mấy kẻ kia.”

Tần Dương nhún vai: “Vậy tôi ở lại đây một đêm, sáng mai mới đi.”

“Tùy ngươi.”

Samuel đứng lên, nói với Lục Thiên Sinh: “Sau trận chiến này tôi lĩnh ngộ được nhiều chuyện, muốn bế quan một thời gian, có chuyện gì nhờ ông giúp đỡ.”

“Được.”

Samuel nói xong thì không để ý đến hai người kia nữa mà trực tiếp vào phòng.

Tần Dương quay đầu lại thì bóng lưng Samuel đã biến mất, hắn hơi nhíu mày.

Bế quan?

Tần Dương cứ cảm thấy hành vi của Samuel hơi vội vã, chẳng lẽ vừa rồi chiến đấu bị thương?

Tần Dương nhìn về phía Lục Thiên Sinh, phát hiện Lục Thiên Sinh cũng đang nhìn mình, trong mắt cũng có điều suy nghĩ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó ăn ý thu hồi ánh mắt.

Xem ra không chỉ có mình hắn nghĩ như vậy.

Tần Dương lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy: “Tôi đi dọn dẹp một chút, gặp lại sau.”

“Ừ.”

Lục Thiên Sinh bưng tách trà trong tay, trả lời một tiếng, cả người vẫn không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Tần Dương định đi thì Lục Thiên Sinh lại đột ngột lên tiếng: “Sau khi thăng cấp, cảm giác của cậu cảm nhận được khoảng bao xa?”

Tần Dương dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng ba trăm mét, sao thế?”

Ba trăm mét?

Lục Thiên Sinh mở to hai mắt, cả người vô cùng chấn động. Ông ta nhìn Tần Dương một cách chăm chú, sau đó khôi phục bình tĩnh, xua tay.

“Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi... Ba trăm mét, cũng không tệ...”
Bình Luận (0)
Comment