Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2290 - Chương 2301: Truyền Thống “Tốt Đẹp” Của Môn Phái

Chương 2301: Truyền thống “tốt đẹp” của môn phái
 

“Vậy ngược lại không phải. Lần này tham gia thế vận hội Olympic sẽ là vì chấm dứt một số ân oán ngày xưa. Ta vốn chuẩn bị tự mình lên, hiện giờ nếu con đã lợi hại hơn ta, con lại là tông chủ tương lai của Ẩn môn, vậy để con gánh việc này, được chứ?”

Tần Dương kinh ngạc hỏi: “Chấm dứt ân oán? Ở Thế vận hội Olympic? Ai?”

Mạc Vũ thở dài nói: “Mặc dù sức mạnh của người tu hành trở nên lớn mạnh hơn so với người bình thường, nhưng cũng bởi vì phần lớn mạnh này mà khiến cho bọn họ thoát khỏi hình thức sinh hoạt của người thường. Dưới tiền đề không có sức mạnh lớn mạnh, tùy hứng mà làm đối với người tu hành mà nói là chuyện rất bình thường, kết oán cũng tất nhiên là chuyện rất bình thường.”

Tần Dương hiểu, gật đầu nói: “Phương thức người tu hành giải quyết vấn đề đơn giản thô bạo nhất đó là đánh một trận, phân cao thấp, nắm tay người nào thắng thì người đó nói đạo lý. Loại tình huống này thường thua không cam lòng, muốn thắng trở về. Nếu bị đả thương đánh cho tàn phế, thì ân oán này cũng sẽ lớn, đây là cái gọi là giang hồ.”

Mạc Vũ cười nói: “ n oán giang hồ, đều là người tu hành, cho dù có mâu thuẫn, cũng chỉ dùng phương thức của người tu hành để giải quyết. Pháp luật bên ngoài tất nhiên có thể ràng buộc mọi người, nhưng trong bóng tối, pháp luật bình thường rất khó ràng buộc được bọn họ, đặc biệt là người tu hành Đại Thành cảnh trở lên. Đi tới đi lui, giết người, sao pháp luật bình thường giới định được?”

Tần Dương kéo đề tài về: “Nói chuyện ân oán đi, ân oán ai với ai vậy?”

Mạc Vũ cười nói: “ n oán này nói ra có chút lâu dài, chuẩn xác mà nói, nên là ân oán thế hệ sư ông của ta. Chẳng qua sư ông của con và ta đều tham dự vào. n oán này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Thời gian đã qua lâu như vậy, ngay cả người cũng thay đổi rồi, cho nên mọi người có thể đều có chút phiền, quyết định thừa dịp cơ hội lần này chấm dứt luôn. Cho dù kết cục như thế nào, việc này cũng xem như chấm dứt.”

Tần Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Sư ông của sư phụ, vậy ân oán này đã kéo dài bốn đời. Nếu không phải ân oán rất sâu, thì thời gian đã trôi qua lâu như vậy, tất nhiên cũng đã phai nhạt. Đúng rồi, lúc trước kết oán thế nào ạ?”

Mạc Vũ ho khan hai tiếng: “Còn không phải chuyện tình cảm sao. Con biết đấy, lịch sử tông chủ của Ẩn môn đều là người tài hoa hơn người, người đồng loại tất nhiên đều rất xuất sắc. Năm đó, sư tổ con ra nước ngoài du lịch, gặp một người phụ nữ điên cuồng mê luyến ông ấy, theo đuổi ông ấy. Tính tình của sư tổ con cương liệt, rất không lưu tình từ chối người phụ nữ đó, phỏng chừng phương thức quá dứt khoát……”

Tần Dương trợn mắt há hốc mồm: “Vì yêu sinh hận?”

Mạc Vũ bất đắc dĩ: “Không khác lắm, cho nên ta nói ân oán này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hiện giờ, vị quý bà kia còn khoẻ mạnh, chẳng qua sư tổ lại không còn nữa, đây cũng là nguyên nhân khiến đoạn ân oán này phải nhạt. Xét cho cùng, người cũng không còn nữa, có bao nhiêu thù hận không thể đánh tan chứ?”

Tần Dương cười khổ nói: “Nói như vậy, tông chủ của Ẩn môn chúng ta đều xử lý không tốt vấn đề tình cảm. Chẳng lẽ, đây là truyền thống môn phái Ẩn môn của chúng ta sao. Người xem, lúc trước ân oán của một vị tông chủ và môn phái Thủy Nguyệt, ân oán tình cảm của sư tổ ở nước ngoài, ân oán của sư ông và môn phái Thủy Nguyệt, cái này ngược lại không tính, là bị ân oán tình cảm trước đây của tông chủ liên lụy, sư phụ đây……”

Tần Dương còn chưa nói xong, nhìn thấy Mạc Vũ trừng mình, hắn vội vàng im miệng, cười ha ha: “Xem ra phương diện tình cảm của người xuất sắc luôn dễ xảy ra vấn đề.”

Mạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “Con đừng nói người khác, nhìn lại mình trước đi.”

Tần Dương lập tức hơi ngượng ngùng, xét cho cùng sư nương Long Nguyệt còn ở đây nghe đấy.

Nào ngờ Tần Dương còn chưa nói gì, Long Nguyệt đã cười tủm tỉm, nói: “Muốn ta nói à, Tiểu Tần mạnh hơn người làm sư phụ như ông đấy. Tuy rằng nghe có chút đa tình, nhưng ít nhất không làm tổn thương trái tim phụ nữ. Tình cảm vốn là anh tình tôi nguyện, mọi người cảm thấy tốt thì không sao cả.”

Long nguyệt là sư nương của Tần Dương, người bên gối của Mạc Vũ, tất nhiên bà ấy cũng hiểu rõ chuyện của Tần Dương. Nói xong, bà ấy lại quay đầu nói với Tần Dương: “Tiểu Tần, việc này sư nương ủng hộ con.”

Mạc Vũ bất đắc dĩ liếc Long Nguyệt một cái: “Bà ủng hộ nó, chính bà cũng là phụ nữ, bà cảm thấy như vậy rất tốt sao?”

Long Nguyệt đúng lý hợp tình trả lời: “Tôi cảm thấy rất tốt. Nếu lúc trước ông và chị Thu Tư đến với nhau, thì tôi cảm thấy không chấp nhận được thì tôi sẽ tự rời đi. Nếu tôi còn thích ông, thì tôi cũng có thể theo đó mà thích ông, ngày nào đó không thích ông nữa, thì tôi lại rời đi.”

Mạc Vũ tất nhiên không thể tranh chấp gì đó với vợ mình. Ông ấy bất đắc dĩ mắng một câu: “Bà đây là ngụy biện, nói lung tung.”

Tần Dương cười hì hì trêu chọc một câu: “Sư nương, người đây cũng là nói con đúng chứ. Nếu hiện tại có cô gái nào dán lên sư phụ, phỏng chừng người sẽ không nói như vậy.”

Long Nguyệt cười tủm tỉm ngó Mạc Vũ một cái: “Nếu thực sự có, ta tuyệt đối sẽ không đánh uyên ương, chỉ cần không để bước vào cửa nhà, thì không ảnh hưởng đến gia đình chúng ta, ta mới lười quản. Đàn ông mà, đối mặt với chốn phồn hoa bên ngoài, làm sao có chuyện không động tâm, chẳng qua có che giấu tốt một chút, không chỉ có suy nghĩ động tâm, cơ thể động tâm, mà trái tim cũng rung động……”

Mạc Vũ ngắt lời Long Nguyệt: “Bà nói với Tần Dương những cái này làm gì?”

Long Nguyệt cười hì hì phản bác: “Tiểu Tần là người trưởng thành rồi. Haizz, đúng rồi, Tiểu Tần, lúc nào con cũng sinh một cục cưng nhỏ đi, như vậy hai cục cưng nhỏ có thể cùng nhau chơi đùa trưởng thành……”

Tần Dương cười nói: “Thế hệ này vẫn kém thế hệ người rồi.”

Long Nguyệt cười nói: “Đâu có gì, chỉ là cái xưng hô mà thôi, chơi vui, tình cảm tốt mới được.”

Mạc Vũ thật sự không muốn nghe Long Nguyệt nói lung tung với Tần Dương, ông ấy nói tránh đi: “Dù sao thì chuyện chính là như vậy. Đây cũng không tính là chuyện lớn gì, đến lúc đó con thu phục thì tốt rồi, dù sao với sức mạnh hiện tại của con, ta đoán dưới bậc chí tôn đều không phải đối thủ, cho nên ta cũng không lo lắng gì. Còn chuyện khác, bên Đoan Mộc Phong sẽ liên hệ với con, con nghe cậu ta là được.”

Tần Dương cười nói: “Lại là Đoan Mộc Phong ạ, hình như anh ấy phụ trách rất nhiều chuyện?”

Mạc Vũ giải thích nói: “Cậu ta là phó hội trưởng thường vụ liên minh người tu hành Hoa Hạ, vốn chính là người phụ trách các loại sự vụ chủ yếu. Lần này, cậu ta không phải người tổng phụ trách tham gia thế vận hội Olympic, nhưng cậu ta cũng là người phụ trách duy nhất.”

Tần Dương gật đầu: “Được, nếu là ân oán môn phái, vậy con tất nhiên phải gánh cái nồi này. Haizz, sư phụ, còn bao nhiêu cái nồi cùng loại như vậy ạ. Nếu không dứt khoát rửa sạch, con tìm thời gian chấm dứt cùng luôn.”

Mạc Vũ mỉm cười nhìn Tần Dương: “Ồ, sức mạnh tăng lên, khẩu khí cũng lớn theo.”

Tần Dương cười ha ha nói: “Không phải người cũng nói sao, hiện tại dù gì con cũng coi như là vô địch thủ dưới chí tôn, cường giả chí tôn cũng phải năm sáu mươi tuổi. Bọn họ cũng ngại ra tay với tên nhóc hai mươi mấy tuổi như con?”

Hơi dừng một chút, Tần Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, sư phụ, khoảng cách nhận thức của con rất xa. Khi con và Lục Thiên Sinh nói đến chuyện này, ông ta hình như rất giật mình……”
Bình Luận (0)
Comment