Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2362 - Chương 2373: Lập Công Lớn?

Chương 2373: Lập công lớn?
 

Cổ Bảo.

Detrich nhìn bản báo cáo trong tay, gương mặt lạnh lùng giờ phút này tràn đầy sát khí mạnh mẽ.

“Nói thế có nghĩa là tất cả đều là người Niết Bàn?”

“Đúng vậy!”

Detrich hừ lạnh: “Ra tay mạnh thật đấy! Hai chỉ tôn cường giả, sáu thông thần cường giả, công thêm mấy siêu phàm, đó là còn chưa tính những người đã chạy trốn. Huy động nhiều người như thế đến giết Tần Dương?”

Quản gia Ebel cũng khó mà tin được: “Đúng thế, nội bộ có kẻ cấu kết với chúng. Bọn chúng thu được tín hiệu từ đồng hồ của Tần Dương, dựa vào tín hiệu chính xác để tìm thấy vị trí của Tần Dương. Theo lý mà nói, nhiều người như vậy, muốn xử lý Tần Dương cũng không phải chuyện khó...”

Detrich cười giễu cợt: “Đúng vậy, nhiều người có năng lực như thế muốn giết Tần Dương thì không phải chuyện khó. Nhưng cuối cùng lại không giải quyết nổi một thông thần sơ kì, ngược lại còn bị người ta giết chết không biết bao nhiêu người.”

Vẻ mặt Ebel đầy ngưỡng mộ: “Đúng thế, mặc dù Tần Dương bị thương rất nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi không biết rõ tình huống lúc đó, không biết cậu ấy làm thế nào.”

Detrich cười ha ha: “Tên nhóc này có rất nhiều con át chủ bài, lại còn mặc chiến giáp Kì Tích. Kẻ nào coi thường cậu ta chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi... Đã lôi được đám sâu bọ kia ra chưa?”

Ebel gật đầu: “Chúng tôi chưa bắt đầu điều tra thì đã thấy thiếu một người. Sau khi điều tra thì phát hiện người đó chính là người phụ trách đưa đồng hồ cho Tần Dương, chắc chắn người này đã động tay động chân với chiếc đồng hồ đó. Nếu không phải Tần Dương phản ứng nhanh, trực tiếp phá hủy đồng hồ để các nhân viên kĩ thuật chú ý thì nói không chừng đến giờ mọi người vẫn không phát hiện ra chuyện này.”

Detrich hừ lạnh: “Niết Bàn vươn tay ra xa thật. Bọn chúng cử nhiều người ra tay như vậy, chỉ sợ mục tiêu không chỉ là một mình Tần Dương. Có lẽ bọn chúng muốn phá hủy đại hội huân chương lần này, thừa cơ hỗn loạn giết người đoạt lấy huân chương. Tiếc là bọn chúng lại chọn Tần Dương là mục tiêu ra tay đầu tiên, vừa ra tay đã đụng trúng tảng đá...”

Ebel cũng cảm thán: “Đúng vậy. Sau khi điều tra, chúng tôi đã bắt được một con gián của Niết Bàn đang nằm vùng ở Thâm Lam. Tên này đã có chuẩn bị trước, bị phát hiện thì lựa chọn tự sát. Trước khi chết tên này có nói kế hoạch ban đầu của Niết Bàn là sát hại những người tham gia cuộc thi, đáng tiếc kế hoạch đó lại bị Tần Dương phá hủy. Nếu không phải Tần Dương thì chỉ sợ lần này sẽ có không ít người chết...”

Detrich vứt tập tài liệu trong tay xuống, cười nói: “Nói như thế thì lần này Tần Dương không chỉ thoát khỏi tai họa mà còn xem như lập được công lớn?”

“Đúng vậy, nếu không có Tần Dương thì không biết lần này sẽ có bao nhiêu người chết. Những người này đều là những người đoạt được huân chương, là thành viên nòng cốt của Thâm Lam. Nếu như bọn họ bị giết trong đại hội huân chương thì chắc chắn sẽ tạo thành một mất mát to lớn đối với Thâm Lam...”

Detrich đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía ngọn núi xa xa: “Nếu lần này xảy ra chuyện thật thì tôi cũng không biết giấu mặt đi đâu. Tên nhóc kia trước đây đã từng cứu mạng Buckhouse, bây giờ lại giúp tôi một việc lớn...”

Detrich ngừng một chút rồi hỏi: “Cậu ta chỉ đạt giải ba thôi à?”

“Đúng vậy, cậu ta đặt tín hiệu ở trong động rồi ở ngoài động đánh bại mấy người muốn đến cướp lấy...

Detrich tò mò: “Cậu ta có thực lực như vậy, tại sao không đoạt giải nhất?”

Ebel lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”

Detrich chắp tay sau lưng, bước tới bước lui vài bước: “Để tôi đi xem cậu ta xem thế nào.”

...

“Ngài Detrich...”

Tần Dương được quấn như cái bánh chưng, hắn nằm trên giường, nhìn qua khá là thê thảm. Tần Dương thấy Detrich bước vào thì lên tiếng chào hỏi.

Detrich đi đến bên cạnh Tần Dương, lại nhìn thanh đao Rune đang dựa ở đầu giường: “Cậu không yên tâm ở chỗ tôi à?”

Tần Dương thản nhiên trả lời: “Tính mạng chỉ có một, cẩn thận vẫn hơn.”

Detrich cũng không tức giận, ngược lại còn gật đầu, đi tới cạnh giường, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống: “Vết thương thế nào?”

Tần Dương chống người ngồi dậy, Ebel đi phía sau vội vàng đi lên đỡ, chèn sau lưng Tần Dương hai cái gối.

“Cảm ơn!”

Tần Dương cảm ơn, sau đó mới trả lời câu hỏi của Detrich: “Chủ yếu là những vết thương ngoài da thôi, cũng có chút nội thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, không có gì đáng ngại.”

Detrich gật đầu, yên lặng mấy giây rồi nói: “Những kẻ tập kích cậu là người của Niết Bàn. Bọn chúng muốn tấn công các thí sinh tham gia đại hội, cậu là mục tiêu đầu tiên của bọn chúng...”

“Người Niết Bàn?”

Thực ra trong lòng Tần Dương cũng đã có suy đoán, ngoài Niết bàn ra thì không còn kẻ nào có thực lực mạnh mẽ và to gan đến vậy.

Detrich gật đầu: “Ừ, cậu chém chết nhiều người bên đối phương như vậy, vừa cứu chính mình, vừa bảo vệ được những người khác, xem như lập công lớn.”

Tần Dương mỉm cười: “Lập công lớn có được ban thưởng không?”

Detrich không trả lời câu hỏi của Tần Dương mà hỏi ngược lại: “Thực lực của cậu mạnh như vậy, tại sao lại chỉ chọn mục tiêu giải ba?”

Tần Dương cười khổ: “Tôi định cầm chắc một giải thưởng, sau đó chờ rạng sáng đi cướp giải nhất, nhưng mà còn chưa kịp...”

Detrich cười, khẽ nhướn mày: “Dựa vào sức chiến đấu của cậu thì tôi tin cậu có thể cướp được hạng nhất, chỉ là cuộc thi đã kết thúc rồi...”

Tần Dương bất đắc dĩ mỉm cười: “Xem ra tôi không có duyên với hạng nhất, nhưng ông cũng vừa mới nói, tôi tốt xấu gì cũng được tính là có công bảo vệ những người khác... Vậy chẳng lẽ không được khen thưởng gì à?”

Detrich thấy Tần Dương mở miệng là đòi khen thưởng thì bật cười: “Cậu muốn gì?”

Tần Dương sảng khoái đáp: “Nâng cao thực lực. Ông xem đấy, lần này Niết Bàn âm mưu ra tay với mọi người ở đây, nhưng lại bị tôi phá hỏng. Không những thế, tôi còn giết không ít người của bọn chúng, hình như còn giết được cả chí tôn cường giả với không ít thông thần cường giả... Trước đó tôi đã có tên trong danh sách tiêu diệt của bọn chúng rồi, hơn nữa thứ hạng cũng không thấp. Qua chuyện này thì nói không chừng thứ hạng trong danh sách lại được tăng lên, không cẩn thận thủ lĩnh Niết Bàn sẽ trực tiếp ra tay. Nâng cao thực lực là để tự bảo vệ mình, đây là điều vô cùng cần thiết...”

Detrich do dự một chút: “Cuộc thi đã kết thúc rồi, hạng nhất đã có chủ nhân, nếu bây giờ nói hạng nhất thuộc về cậu thì mọi người sẽ không phục. Thế này đi, cho dù lần này là cậu tự thoát được nhưng cũng coi như giúp chúng tôi một việc lớn. Tôi dùng danh tiếng của mình cho cậu một cơ hội thăng cấp.”

Hai mắt Tần Dương sáng lên: “Cơ hội thăng cấp? Cái này giống với phần thưởng của hạng nhất sao?”

Detrich gật đầu: “Đúng vậy, giống nhau, đảm bảo cậu có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ. Bây giờ cậu đang là sơ kì, vậy thì có thể tăng lên giai đoạn trung kì!”
Bình Luận (0)
Comment