Chương 2374: Hay là cậu giết chết Nossa hồng tiêu?
“Detrich tiên sinh, ông nói ông dùng danh tiếng của mình... Là như thế nào?”
Mặc dù Tần Dương rất có hứng thú với phần thưởng của Detrich, nhưng hắn vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Detrich giơ tay lên: “Tôi là người đạt được huân chương tử kim, thế nên có được một số phần thưởng đặc biệt. Có những thứ được nhận một lần, có những thứ có giá trị bền vững, ví dụ như một năm có thể nhận được bao nhiêu tài nguyên tu hành... Đổi một cơ hội thăng cấp cũng không có gì, tôi từ bỏ tài nguyên năm nay, thêm vào chút đồ nữa là có thể đổi được một cơ hội.”
Tần Dương không biết chính xác tài nguyên một năm của Detrich là bao nhiêu, nhưng có lẽ cũng không ít. Dù sao ông ta cũng là người giành được huân chương tử kim. Toàn bộ Thâm Lam tính đến nay cũng chỉ có bốn người từng giành được huân chương tử kim mà thôi.
“Detrich tiên sinh, món quà này của ông lớn quá...”
Detrich khoát tay, mỉm cười nói: “Không có việc gì, trước đây cậu đã cứu tính mạng đồ đệ của tôi, bây giờ lại giữ mặt mũi cho tôi, cũng xem như đã giúp tôi rất nhiều. Tôi dùng một năm tài nguyên của mình báo đáp lại cho đã coi như có lợi rồi. Tôi là người phụ trách cuộc thi năm nay, nếu như xảy ra chuyện thì không những bản thân phải chịu trách nhiệm mà còn bị mấy lão già khác chế giễu, đó mới gọi là mất mát lớn.”
Tần Dương nghe Detrich nhắc đến Buckhouse thì không nhịn được cười: “Sau khi tôi nói chuyện điện thoại với Buckhouse mới biết Detrich tiên sinh là sư phụ của anh ấy...”.
Detrich gật đầu: “Lúc trước Buckhouse có tới thăm tôi, kể cho tôi rất nhiều chuyện về cậu. Đây là lí do khiến tôi rất tò mò về cậu, một siêu phàm thực lực lại có thể giết chết Nossa hoàng phương, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra, nhưng lần này cậu đã chứng minh cậu thực sự có năng lực chiến đấu phi thường...”
“Ha ha, một thông thần sơ kì, vậy mà dưới sự bao vây của hai chí tôn cường giả và một đám thông thần cường giả lại không chết mà còn chém giết cả hai chí tôn cường giả và một đám thông thần. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc sẽ gây chấn động toàn thế giới.”
Tần Dương cười khổ: “Lực ảnh hưởng càng lớn thì ý định giết chết tôi của đối phương càng thêm gấp gáp.”
Detrich gật đầu: “Đúng thế, nhưng cậu yên tâm, chuyện này tạm thời chưa có mấy người biết. Trừ những lãnh đạo cấp cao của Thâm Lam ra thì tôi không nói tin tức này cho ai. Mặc dù chuyện này có thể giáng một đòn đả kích mạnh mẽ đối với Niết Bàn, nhưng chỉ cần nội bộ biết là được, nếu để cả người dân biết thì chỉ sợ mọi người lại hoang mang.”
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm: “Không công khai?”
“Ừ, không công khai, chỉ những lãnh đạo cao cấp biết thôi.”
Tần Dương nghe được câu trả lời thì mới an tâm. Chuyện này đúng là giáng một đòn mạnh mẽ vào Niết Bàn, nhưng nếu làm lớn chuyện thì chắc chắn Niết Bàn sẽ tiếp tục tìm cơ hội tấn công Tần Dương.
Lỡ đâu thủ lĩnh Niết Bàn tức giận, tự mình ra tay thì sao?
Cho dù thực lực của Tần Dương có mạnh thế nào thì cũng không chống lại được đỉnh phong cường giả, chỉ có một kết cục là chết!
Xem ra Tần Dương phải thu mình một chút, trốn ở trong doanh trại Bàn Cổ cũng được, dù sao thì ở lại Trung Hải cũng không sao.
Bây giờ Tần Dương có cơ hội nâng cao thực lực, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Vậy tôi không khách sáo nữa, cảm ơn món quà của ngài.”
Detrich mỉm cười: “Cậu dưỡng thương cho tốt, những chuyện còn lại không cần để ý đến. Chờ vết thương lành hẳn, tôi sẽ dẫn cậu đến tổng bộ Thâm Lam để nâng cao thực lực.”
“Tổng bộ Thâm Lam?”
Hai mắt Tần Dương sáng lên, mặc dù hắn đã gia nhập Bàn Cổ, gia nhập Thâm Lam, nhưng chưa từng đến tổng bộ Thâm Lam.
“Lúc trước ông đã nói huy chương vàng của tôi cũng có tư cách đổi một lần, lần này ông cũng đề cử Nguyệt Quang, vậy hai lần đổi này không mâu thuẫn với nhau chứ?”
“Không mâu thuẫn.”
Detrich cười: “Trước tiên cậu có thể dùng Nguyệt Quang, nếu thuận lợi tăng thêm một cấp, sau đó tôi cũng giúp cậu thăng cấp, vậy thì cậu có thể tăng liền hai cấp, trở thành thông thần hậu kì.”
Tần Dương cười: “Chí tôn không phải đều có thể trực tiếp thăng cấp sao?”
Detrich gật đầu, cười ha ha: “Sao thế? Cậu định giữ cơ hội này lại à?”
Tần Dương lắc đầu: “Không, giữ tính mạng quan trọng nhất, bây giờ lúc nào tôi cũng có thể ra chiến trường, lúc nào cũng có thể phải đối đầu với cường giả của Niết Bàn. Tôi giữ lại cơ hội này làm gì? Ý của tôi là tôi sẽ nghĩ cách đạt được thành tích, sau đó dùng thành tích để đổi lấy cơ hội trực tiếp thăng cấp lên chí tôn. Ông nói ý kiến này có khả thi không?”
Bây giờ Detrich mới hiểu tại sao Tần Dương lại hỏi như vậy, ông ta sảng khoái trả lời: “Tất nhiên có thể, chỉ cần thành tích của cậu đủ lớn thì cậu có thể đổi. Nhưng bây giờ cậu có huy chương vàng, nếu muốn có tư cách đổi thì phải lập được đại công, giống như lấy được huân chương tử kim thì mới được.”
Tần Dương cười: “Có cơ hội là được, bây giờ vẫn chưa chiens đấu, chỉ cần chiến đấu là sẽ có chiến công.”
Detrich chợt nhớ ra một chuyện: “Trong đám Nossa đó chẳng phải có một Nossa hồng tiêu sao? Nếu như cậu có bản lĩnh tiêu diệt tên Nossa hồng tiêu đó thì chắc chắn sẽ lập được công lớn, muốn có cơ hội thăng cấp hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu không thì thu một chiếc phi thuyền cũng được...”
Tần Dương trợn trắng mắt: “Nossa hồng tiêu là kẻ các đỉnh phong cường giả phải liều mạng mới có thể khiến hắn bị thương, ông để một thông thần sơ kì như tôi đi giết Nossa hồng tiêu thì chẳng khác nào bảo tôi đi chết...”
Detrich bật cười: “Chuyện còn chưa xảy ra thì ai mà biết được. Nếu là lúc trước thì làm gì có ai tin một thông thần sơ kì có thể sống sót trước sự tấn công của một đám chí tôn thông thần cường giả chứ? Làm gì có ai tin cậu không những không chết mà còn giết được chí tôn, giết được nhiều người như vậy?”
Tần Dương mỉm cười giải thích: “Đó không phải là liều mạng sao? Bởi vì thể chất của tôi đặc biệt nên chiến giáp Kì Tích của tôi cũng có công suất lớn hơn, sức chiến đấu bộc phát cũng lớn hơn rất nhiều...”
Tần Dương không nói đến chuyện sức mạnh tinh thần và chuyện mình công kích bằng bí thuật. Dù sao hoàn cảnh nơi này hoàn toàn xa lạ, cứ tiết chế một chút thì tốt hơn.
Mặc dù Tần Dương tin chuyện này không liên quan gì đến Detrich, nhưng nơi này cũng không phải ở trong nước, ông ta cũng không phải Bạch Phá Quân hay là sư phụ, giữ bí mật một chút cũng không phải chuyện xấu.
Detrich đứng dậy: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước, cần gì cứ nói với Ebel.”
“Được.”
Sau khi Detrich rời đi, Tần Dương tựa vào đầu giường, tâm trạng rất phức tạp, vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy mong chờ.
May mắn là vì mình vẫn còn sống sót sau cuộc tấn công của một nhóm cường giả. Ban đầu hắn muốn tận dụng cuộc thi này để kiểm tra xem sức chiến đấu của mình đến đâu, không ngờ cuối cùng lại được kiểm tra theo cách như vậy.
Mặc chiến giáp Kì Tích, cầm thanh đao Rune, thế là có thể nhẹ nhàng giết chết một chí tôn?
Sức chiến đấu này thực sự khiến người khác phải ngạc nhiên...