Chương 2375: Manh mối đặc biệt.
“Thất bại?”
Thủ lĩnh Niết bàn đeo mặt nạ tựa vào ghế, giọng nói không khác mấy với mọi khi, nhưng lại ẩn chứa sự tức giận vô cùng rõ ràng.
“Còn tổn thất hai chí tôn, tám siêu phàm và thông thần? Tất cả đều chết dưới tay Tần Dương? Một tên oắt con thông thần sơ kì?”
“Đúng vậy, thưa thủ lĩnh. Sức chiến đấu của Tần Dương bộc phát, không ai có thể chống đỡ được tấn công của cậu ta. Mọi người khi đứng trước công kích của cậu ta đều trở nên uể oải và mất tập trung. Lúc trước tôi cũng không hiểu tại sao mọi người lại như vậy, nhưng đến khi chúng tôi quyết định xông lên cùng nhau tấn công, chúng tôi trúng phải huyễn thuật thì mới biết chắc chắn trước đó cậu ta đã động tay động chân. Giây phút đó mọi thứ trước mắt đều trở nên tối đen, cả người mất đi sức chống cự, cứ thế để mặc cậu ta chém giết. Những người bị giết là những người đã trúng phải đòn tấn công bằng sức mạnh tinh thần...”
Giọng nói của thủ lĩnh Niết Bàn trầm hơn vài phần: “Tất cả bị trúng huyễn thuật? Không nhìn vào mắt đối phương?”
“Đúng vậy, chúng tôi không hề nhìn vào mắt cậu ta. Tôi đã trao đổi với những người còn sống, mọi người đều trúng huyễn thuật cùng một lúc, giống như bị lăn vào một vòng xoáy, cả người lập tức mất thăng bằng, công kích rồi loạn. Chính vì thế nên Tần Dương mới có cơ hội chém giết nhiều người, ngay cả tôi cũng trúng một đao...”
Thủ lĩnh Niết Bàn yên lặng vài giây, giọng nói cũng có mấy phần kinh ngạc: “Trước đó Ba Tụng đã nghiên cứu làm sao không nhìn vào mắt đối phương mà vẫn có thể xây dựng cầu nối tinh thần, ông ta đã có kết quả. Sau này Ba Tụng bị Mai Lạc Y bắt, Tần Dương thôi miên ông ta, Ba Tụng không rõ mình đã nói ra bao nhiêu chuyện, bây giờ xem ra Tần Dương đã học xong kĩ năng đó. Hừ, đúng là thâm tàng bất lộ, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác...”
“Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Ánh mắt của thủ lĩnh Niết Bàn vô cùng lạnh lẽo: “Lần này Tần Dương lại phá hỏng hành động của chúng ta. Tôi phát hiện ra, tên này thực lực cũng chưa chắc đã quá mạnh mẽ, nhưng lại là khắc tinh của chúng ta, tính xem hắn đã khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu rồi?”
Người đang báo cáo cũng im lặng, đúng như thế, chỉ vài năm ngắn ngủi mà Tần Dương đã gây cho Niết Bàn biết bao tổn thất.
Thủ lĩnh Niết Bàn cũng đang suy nghĩ.
“Chuyện này có được công khai không?”
“Không, có vẻ như bên kia đã phong tỏa tin tức. Trừ người trong cuộc và các cấp lãnh đạo thì không còn ai biết chuyện này.”
Thủ lĩnh Niết Bàn cười lạnh: “Xem ra bọn họ định ém chuyện này xuống, không công bố ra ngoài.”
“Chắc là như thế, dù sao nếu như chuyện này bại lộ thì sẽ khiến nhiều người lo lắng, đây không phải kết quả đám người Thâm Lam đó mong muốn.”
Thủ lĩnh Niết Bàn dừng lại: “Không công khai cũng tốt, nếu công khai cũng không có lợi gì cho chúng ta, nhưng mà... Tần Dương nhất định phải chết, tốc độ phát triển của người này quá nhanh, chờ một thời gian nữa thì sẽ thành đại họa.”
“Rõ, tôi sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành mục tiêu.”
Thủ lĩnh Niết Bàn lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết ông dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ cần Tần Dương chết!”
“Rõ, thủ lĩnh.”
Thủ lĩnh Niết Bàn phất tay một cái: “Đi đi.”
Sau khi nghe xong báo cáo, thủ lĩnh Niết bàn ngồi uống, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.
Bên ngoài cửa sổ có một lùm hoa dại đang cố gắng nở rộ, nhưng cành lá cũng đã bắt đầu khô héo úa vàng.
Thủ lĩnh Niết bàn gõ nhẹ tay một cái, bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh.
“Thủ lĩnh!”
Thủ lĩnh Niết Bàn trầm giọng nói: “Gần đây có tin tức gì tốt không?”
Giọng nói của hư ảnh trầm thấp, còn mang theo âm thanh điện tử rõ ràng: “Mấu chốt của cuộc chiến lần này là vũ khí bí mật do phía Hoa Hạ cung cấp, bên trong máy bay không người lái có một thiết bị đặc biệt có thể phá vỡ hiệu ứng của khu vực cấm. Hơn nữa, theo tin tức của nội bộ chúng ta gửi về thì bọn họ đã mở khóa được phi thuyền, chức năng tàng hình của phi thuyền đã mất đi tác dụng...”
Thủ lĩnh Niết Bàn hừ lạnh: “Các sản phẩm khoa học kĩ thuật bình thường không thể tạo ra hiệu quả lớn như vậy. Những trận chiến lúc trước không hề có thông tin về những sản phẩm này, chắc chắn đã có chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”
Hư ảnh do dự một chút: “Sau trận chiến đó, Tần Dương đã thành lập một tiểu đội của riêng mình, gọi là tiểu đội Kì Tích. Sau khi thành lập thì những nhiệm vụ của tiểu đội này không được ghi trong danh sách hành động, nhưng lại luôn có mặt trong các buổi lễ ban thưởng...”
Thủ lĩnh Niết Bàn lạnh lùng trả lời: “Chẳng lẽ sự xuất hiện của những sản phẩm khoa học kĩ thuật công nghệ cao này có liên quan đến tiểu đội của Tần Dương? Bọn họ thực hiện nhiệm vụ bí mật?”
Hư ảnh trịnh trọng nói: “Bởi vì có điều đáng ngờ nên tôi đã cử người đi điều tra, sau đó phát hiện được một số manh mối.”
Giọng của thủ lĩnh Niết bàn hơi tăng lên một chút: “Ồ?”
Hư ảnh giải thích: “Tôi đã điều tra hành tung của bọn họ trong suốt quãng thời gian đó, phát hiện tiểu đội bọn họ đã từng ra nước ngoài, lái tàu ra biển, mục tiêu là khu vực tam giác Bermuda. Hơn nữa, thời gian đó Hoa Hạ đã điều động tàu chiến tới khu vực này, tiếp tục điều tra sâu hơn, sau đó khi về nước thì dẫn theo cả mấy trăm người. Mấy trăm người này có lai lịch không rõ ràng, nói ngôn ngữ không ai hiểu được, bị đưa đi học tập trung...”
Giọng nói của thủ lĩnh Niết Bàn trở nên nghiêm túc: “Kết quả thế nào?”
Hư ảnh nhanh chóng trả lời: “Độ bảo mật của nhóm người này rất cao, người bình thường rất khó tiếp cận. Tôi phái người ra sức liên lạc thì tin tức thu được cũng khá mơ hồ. Sau khi tập hợp tất cả các thông tin thì có thể suy đoán được đại khái.”
Thủ lĩnh Niết Bàn không nói câu nào, nhưng tiếng hít thở cũng nhẹ đi vài phần, điều này có thể chứng minh tin tức mà Hư ảnh sắp nói ra không phải chuyện nhỏ!
Hư ảnh nói từng chữ: “Nhóm người này là những người sống sót của lục địa Mu!”
Thủ lĩnh Niết Bàn đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Nền văn minh lục địa Mu?”
“Đúng vậy, mặc dù không có cách nào chứng minh nhưng cơ bản sẽ không sai!”
Giọng nói của thủ lĩnh Niết Bàn không giấu nổi sự kinh ngạc: “Trải qua hàng vạn năm mà họ không bị tuyệt chủng sao? Sao bọn họ thoát được khỏi thảm họa diệt vong của thể giới? Sao bọn họ thoát được khỏi sự truy lùng của Nossa? Sao đến tận bây giờ vẫn không bị mọi người phát hiện?”
Hư ảnh giải thích: “Bọn họ vẫn luôn sống trên một hòn đảo ở tam giác Bermuda, chưa từng đặt chân ra thế giới bên ngoài. Hơn nữa khi người của chúng ta điều tra còn nghe bọn họ đề cập đến người dẫn đạo!”
Thủ lĩnh Niết Bàn lập tức đứng lên: “Người dẫn đạo của nền văn minh lục địa Mu?”
“Đúng vậy!”
Hư ảnh hưng phấn trả lời: “Người dẫn đạo nói ngôn ngữ của thần, chỉ có tộc trưởng mới có thể giao lưu cùng người dẫn đạo. Người dẫn đạo bảo vệ bọn họ, che chở họ tránh thoát được tai nạn, sống yên ổn trên hoang đảo... Người dẫn đạo này cao ba mét, trên đầu có một chiếc sừng, làn da màu xanh lam...”
“Người Lander!”
Thủ lĩnh Niết Bàn sửng sốt, giọng nói cũng biến đổi: “Còn sống? Người dẫn đạo của bọn họ có bao nhiêu người? Bây giờ đang ở đâu?”
Hư ảnh lắc đầu: “Còn sống, chỉ có một người, nhưng sau khi rời khỏi hoang đảo thì đã tách khỏi bọn họ, từ đó đến giờ chưa gặp lại. Chắc người này đã bị Hoa Họa giấu đi, dù sao thì một người Lander còn sống chẳng khác nào một kho báu...”