Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2381 - Chương 2392: Làm Như Không Thấy

Chương 2392: Làm như không thấy
 

"Được rồi, có vài tên sát thủ đã chết, những tên còn lại cũng đã bị tóm, không có tên nào chạy thoát hết. Trong đó có Ba Tụng, kẻ đã từng bị chúng ta bắt trước đây..."

Tần Dương gật đầu: "Khi vừa tới, tôi liền nhận ra sự tồn tại của ông ta. Lúc đó, tôi không biết ông ta là ai, nhưng khi sức mạnh tinh thần của ông ta cố gắng kết nối với bộ não của tôi, thì tôi liền xác định được thân phận của ông ta. Suy cho cùng thì trên thế giới này, người có thể thực hiện sức mạnh tinh thần tấn công thông qua việc giao tiếp bằng ánh mắt, có lẽ chỉ có tôi và ông ta thôi."

Mai Lạc Y mỉm cười: "Hay lắm, lần này hắn còn tự động đưa tới cửa. Tôi nghĩ lần này chẳng còn ai tới cứu hắn nữa. Cố Hoan cũng không thể liên tục ra tay hai lần để cứu một người được."

"Rút lui thôi, cậu cứ thu xếp ổn thỏa cho họ trước, sau đó đến hỗ trợ thẩm vấn một chút, chỉ dùng thủ đoạn cứng rắn để tra hỏi những tên này, thì không thể moi ra bất kỳ thông tin giá trị nào đâu."

Đương nhiên Tần Dương hiểu ý của Mai Lạc Y, bà ta muốn dựa vào đồng thuật của hắn để hỗ trợ thẩm vấn Mặt nạ quỷ và những tên đồng bọn.

"Được!"

Tần Dương lái một chiếc xe thương vụ chạy thẳng về biệt thự trong thành phố, Hàn Thanh Thanh và những người khác đều ngồi trên xe.

Vì không biết rõ trong bóng tối có một kẻ thù rình rập hay không, nên Tần Dương dẫn họ về nhà. Dù sao trong nhà còn có cường giả chí tôn là Lucian, như vậy thì vấn đề an toàn liền có thể đảm bảo.

Từ sau khi thấy Tần Dương thì Trang Mộng Điệp và Tiết Uyển Đồng đều không nói câu nào, cả hai người đều khá căng thẳng.

Trước đó Hàn Thanh Thanh đã hỏi và xác nhận mối quan hệ giữa họ với Tần Dương, nhưng lúc đó mọi người đều đang gặp nguy hiểm, họ có thể chết bất cứ lúc nào. Vì vậy, ai cũng không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ họ đã thoát ly nguy hiểm, nên cảm giác lúng túng lại xuất hiện.

Trong chốc lát, Tần Dương không nghĩ nhiều về vấn đề này. Hắn chỉ nghĩ rằng mọi người bị bắt cóc nên vẫn còn shock.

Chiếc xe dừng trước biệt thự, Tần Dương quay đầu lại nói: "Mọi người tắm rửa và ăn chút gì đi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã. Vì tôi mà mọi người đã bị liên lụy rồi."

Khi đoàn người đi vào biệt thự, Trang Mộng Điệp đi tới gần Tần Dương rồi đột nhiên thấp giọng nói: "Thanh Thanh biết mối quan hệ của chúng ta rồi."

Tần Dương lập tức sửng sốt, hắn còn chưa kịp hỏi rõ, thì Trang Mộng Điệp liền nhanh chóng chạy về phía trước.

Khi Tần Dương lấy lại tinh thần, thì hắn lập tức căng thẳng.

Hắn nghĩ họ cùng bị bắt, trong hoàn cảnh đặc biệt đó họ đã trò chuyện về điều này?

Dù sao đây cũng là sự thật, không thể chối cãi...

Ánh mắt của Tần Dương nhanh chóng lướt về phía Hàn Thanh Thanh đang đi đằng trước, trong lòng hắn thấp thỏm vô cùng. Hắn thoáng suy tư rồi lập tức đi theo Hàn Thanh Thanh.

Điều gì nên đến thì trước sau gì cũng sẽ đến, tóm lại là vẫn phải đi đối mặt với nó. Hắn không thể để họ đứng ra gánh vác, đi chịu đựng nỗi tức giận của Hàn Thanh Thanh.

Nhưng từ lúc gặp lại đến bây giờ, Tần Dương lại không cảm giác được sự tức giận của Hàn Thanh Thanh. Cô cũng không đề cập đến vấn đề này dù chỉ một câu. Dù hắn bảo mọi người tiến vào biệt thự để nghỉ ngơi, Hàn Thanh Thanh cũng vẫn tiếp đón rồi sắp xếp cho mấy người phụ nữ, mà không tỏ ra thái độ khác thường nào cả.

Tần Dương đi theo Hàn Thanh Thanh vào phòng ngủ chính, Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Tần Dương, rồi đột nhiên lao tới ôm lấy Tần Dương.

"Em cứ nghĩ rằng lần này bọn em đều chết chắc rồi..."

Trong lòng Tần Dương tràn đầy áy náy. Hắn cảm nhận được sức mạnh từ cái siết chặt khi cô ôm lấy eo mình, hắn cảm nhận được trái tim của cô đang run rẩy, và hắn biết cô không bình tĩnh như những gì mà cô thể hiện. Hắn chỉ ôm chặt lấy cô, rồi nhẹ giọng an ủi: "Anh xin lỗi, đều do anh, bây giờ không sao nữa rồi, em đừng sợ..."

Hàn Thanh Thanh yên lặng dựa vào lòng Tần Dương một lúc lâu, đến khi cảm xúc kích động dần dần lắng xuống, cô mới đứng thẳng người tránh ra khỏi vòng tay của Tần Dương: "Người em bẩn quá, em đi tắm trước đã. Anh đi qua hỏi thăm các cô ấy, rồi an ủi họ một chút đi. Có lẽ họ cũng rất sợ hãi..."

Vốn dĩ câu nói này không có vấn đề gì, nhưng sắc mặt của Tần Dương bỗng trở nên khá lúng túng, bởi vì Trang Mộng Điệp đã nói Hàn Thanh Thanh biết được mối quan hệ của họ.

"Thanh Thanh, anh và các cô ấy..."

Hàn Thanh Thanh khoát tay, nguýt Tần Dương một cái: "Anh đi đi, nói chung là lần này vì anh nên họ mới rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa, vì không muốn anh bị đe dọa mà họ có thể từ bỏ tính mạng. Anh không nên đi an ủi họ một chút sao?"

Hàn Thanh Thanh quay người đi về phía phòng tắm, Tần Dương hơi do dự, hắn gọi tên cô: "Thanh Thanh."

Hàn Thanh Thanh quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Tần Dương, rồi cô mỉm cười nói: "Sao thế?"

Tần Dương lấy hết can đảm nói: "Em biết mối quan hệ giữa anh và họ rồi phải không?"

Hàn Thanh Thanh hơi nhếch miệng, rồi nhẹ giọng nói: "Ừm, em đã hỏi, và họ cũng đã nói hết rồi, họ cũng đã nói chuyện xảy ra giữa anh và họ... anh cũng là người có tình có nghĩa nhỉ."

Tần Dương rất lúng túng. Hắn cảm thấy tình cảnh bây giờ còn gian nan hơn tình cảnh khi hắn đối mặt với Nossa hoàng phương. Hắn muốn hỏi Hàn Thanh Thanh tiếp nhận chuyện này như thế nào, nhưng hắn lại không thể mở miệng.

Hàn Thanh Thanh đột nhiên bước tới, bàn tay nhỏ bé nắm chặt rồi nện một cú lên người Tần Dương, cô tức giân nói: "Anh! Anh làm tôi tức chết đi được!"

Tần Dương vội vàng vươn tay ôm lấy Hàn Thanh Thanh: "Đều là lỗi của anh, anh xin lỗi!"

Hàn Thanh Thanh bĩu môi: "Anh nhận sai nhanh như vậy, là vì sợ em gây rắc rối cho họ chứ gì, anh muốn gánh vác mọi trách nhiệm chứ gì. Các người đúng là… ai cũng vơ sai lầm về phía mình, làm em như là một kẻ độc ác, là một kẻ xấu vậy...

Tần Dương sửng sốt: "Họ đã nói gì?"

Hàn Thanh Thanh nói: "Họ đã kể với em tất cả mọi chuyện sau khi quen anh rồi, họ đều nói rằng họ không thể kìm nén được tình cảm của mình, họ là người chủ động. Họ còn nói rằng anh đã từ chối họ rất nhiều lần. Vì anh, đến thể diện của mình họ cũng từ bỏ."

Tần Dương cười khổ: "Sao có thể trách họ được chứ, chung quy là do ý chí của anh không kiên định..."

"Đừng nói nữa, dù sao thì anh và họ đều đã như vậy rồi. Hơn nữa em nói gì đi chăng nữa thì anh và họ cũng sẽ không tách ra đúng không, trừ khi em lựa chọn rời đi..."

Tần Dương lập tức khẩn trương: "Thanh Thanh..."

Hàn Thanh Thanh vươn tay che miệng Tần Dương lại, cô thở dài: "Nhưng ai bảo em không nỡ rời khỏi anh chứ, xem ra số phận đã định sẵn em phải bị anh chọc tức cả đời rồi."

Tâm trạng Tần Dương lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng: "Sao anh nỡ chọc tức em chứ..."

Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng nói: "Thực ra em đã sớm cảm giác được tất cả mọi chuyện rồi, nhưng anh tốt với em như vậy, mà em thì lại ngang bướng, kiên trì muốn ra nước ngoài làm việc. Trong lòng em cũng cảm thấy mình thua thiệt anh, nên em đã không vạch trần chuyện này, chỉ coi như không biết chuyện. Bây giờ chuyện này đã công khai rồi, họ cũng thật lòng yêu anh, thậm chí sẵn sàng chết vì anh. Họ không muốn độc chiếm mà chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh anh, hy vọng có một vị trí bên anh dù nhỏ bé. Tình yêu sâu đậm này khiến em rất cảm động. Em cũng là một người phụ nữ, nên em có thể hiểu tâm trạng này."

Hàn Thanh Thanh ngừng một chút rồi thở dài: "Em không thể làm kẻ xấu chia rẽ tình cảm giữa anh và họ, nhưng em lại không muốn buông tay. Nếu đã như vậy thì em liền dứt khoát mở lòng... Bảo em thân thiết tình thương mến thương với họ thì có lẽ hơi khó, em vẫn không thể hào phóng rộng lượng đến như vậy. Nhiều nhất là giống như trước đây, làm như không thấy, đây là thái độ tốt nhất mà em có thể cư xử với họ..."
Bình Luận (0)
Comment