Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2441 - Chương 2451: Cậu Chuẩn Bị Gì Để Tới Đây?

Chương 2451: Cậu chuẩn bị gì để tới đây?
 

Hai ngày sau, cảng Ba Tân.

“Tôi tới rồi, đến đón tôi.”

Tần Dương đứng một mình ở bến cảng, xách theo túi du lịch nhìn ra phía mặt biển xa xa, cúp điện thoại.

Mặc dù chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng Tần Dương vẫn tới.

Tần Dương còn nói chuyện điện thoại với Văn Vũ Nghiên, xác nhận cô đúng là ở cạnh Văn Ngạn Hậu, chỉ là Văn Vũ Nghiên cũng mơ mơ màng màng. Cô tưởng rằng có người muốn gây bất lợi cho gia đình cô nên Thu Tư mới đưa cô đi tránh nạn, nhưng cô lại không biết mục tiêu thực sự của những người đó là Tần Dương.

Tần Dương cũng không vạch trần chân tường. Nếu Văn Vũ Nghiên biết chuyện này thì nhất định sẽ nghĩ mọi cách ngăn cản Tần Dương đi chịu chết. Thậm chí cô có thể dùng chính mạng sống của mình để ngăn cản chuyện này.

Tần Dương hiểu Văn Vũ Nghiên, từ nhỏ cô đã là người có chính kiến, tính tình cũng quyết đoán cương nghị, không phải loại phụ nữ yếu đuối. Nếu cô đã quyết định chuyện gì thì có chín con trâu cũng không kéo lại được!

Tất nhiên là Tần Dương cũng có chuẩn bị rồi mới đến, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy khá hồi hộp, căng thẳng, đồng thời cũng khá hưng phấn.

Chí tôn đỉnh phong, đây chính là nhân vật mạnh mẽ nhất trên thế giới, và hắn chuẩn bị có một cuộc quyết chiến sinh tử với một chí tôn đỉnh phong!

Tần Dương đi theo người dẫn đường bước lên một chiếc ca nô, ca nô chạy khoảng hơn một tiếng, cuối cùng không lao thẳng ra biển như Tần Dương đoán mà lại chạy vòng quanh đường ven biển.

Chiếc ca nô này cố ý chạy lòng vòng, nhưng Tần Dương cũng không thèm quan tâm. Hắn nhìn điện thoại, quả nhiên không có tín hiệu, hình như trên chiếc ca nô này có thiết bị chắn sóng.

Tần Dương không vạch trần mà đi theo người dẫn đường lên bở, trên đó đã có một chiếc xe chờ sẵn.

Xe chạy băng băng trên đường, đi khoảng nửa tiếng thì rẽ vào một con đường hẻo lánh, sau đó đi thêm tầm mười phút thì tới một biệt thự.

Chiếc xe lái vào biệt thự, Tần Dương còn chưa xuống xe đã nhìn thấy gia đình ba người của Văn Ngạn Hậu, và cũng nhìn thấy Shawn.

Bốn người đang uống trà nói chuyện phiếm.

Tần Dương khẽ nhếch miệng, tôi vì các người mà lo lắng gần chết, các người lại ở đây vui vẻ uống trà, đúng là không công bằng.

Tần Dương xuống xe, bốn người đang uống trà đều quay đầu lại.

Vẻ mặt Văn Ngạn Hậu rất bình tĩnh, Văn Vũ Nghiên lại vô cùng ngạc nhiên, cả Thu Tư bình thường trầm ổn cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn Văn Ngạn Hậu.

Shawn không nhúc nhích, chỉ hơi nheo mắt lại đánh giá Tần Dương, giống như con báo dũng mãnh nhìn con mồi của mình.

Tần Dương cũng không sợ hãi chút nào, vẫy tay với Văn Vũ Nghiên rồi bước tới, tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

“Chú Văn, dì Thu, cháu đường xa đến đây, có thể mời cháu chén trà được không? Cháu bị gió biển thổi cả nửa ngày, khát khô cả cổ rồi...”

Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Những gì ông ta nói với Tần Dương đều là sự thật, không có một câu giả dối. Nhưng đồng thời ông ta cũng biết nói thật với Tần Dương mới là điều tốt nhất.

Tần Dương sẽ không bao giờ để Văn Vũ Nghiên chết!

Hắn nhất định sẽ đến, giống như trước đó đến cứu nhóm người Hàn Thanh Thanh, chỉ là Văn Ngạn Hậu không biết Tần Dương đã chuẩn bị những gì.

Tần Dương đến thì chắc chắn có chuẩn bị, không có chuyện hắn đơn thuần đến đây chịu chết.

Mặc dù Tần Dương lo lắng cho Văn Vũ Nghiên, nhưng nhất định sẽ không làm chuyện nhạt nhẽo vô vị là chạy tới chịu chết, điều này hoàn toàn không có nghĩa lý gì.

Vậy hắn đã chuẩn bị cái gì?

Viện binh thì chắc là không có, bởi vì nơi này là Philippines chứ không phải Hoa Hạ, ít nhất thì máy bay không người lái cũng không thể bay đến đây. Nơi này là lãnh thổ của quốc gia khác, muốn cử người theo dõi cũng khó, hơn nữa vừa rồi Tần Dương bị chạy lòng vòng rồi còn thay đổi mấy phương tiện khác nhau, không có khả năng bị theo dõi.

Không loại trừ khả năng hai quốc gia hợp tác với nhau, dù sao thì các quốc gia đều đồng tâm hiệp lực để đối phó với thủ lĩnh Niết Bàn. Shawn là một phần tử chống đối, toàn thế giới không có quốc gia nào ưa thích ông ta.

Nhưng tất cả những chuyện này đều không quan trọng, điều quan trọng là Tần Dương đã ngồi trước mặt Shawn.

Trên thế giới này, vào lúc này, ở nơi này, không ai có thể giúp được Tần Dương. Cho dù tất cả các chí tôn cường giả đều đang đứng ở bên ngoài biệt thự thì khoảng cách như thế này cũng đủ để Shawn ra tay với Tần Dương.

“Đúng vậy, từ xa xôi tới...”

Văn Ngạn Hậu lên tiếng, tự cầm bình trà rót cho Tần Dương.

Tần Dương cũng không khách khí, bưng chén trà uống một hơi cạn sạch. Văn Ngạn Hậu lại rót thêm cho Tần Dương một chén nữa.

Không cần biết là Văn Ngạn Hậu có ý đồ hay là bất đắc dĩ, Tần Dương thực sự đã đến đây. Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để người khác khâm phục. Cho dù Văn Ngạn Hậu cứng rắn như sắt thép thì giây phút này cũng bị cảm động.

“Tần Dương, sao anh lại tới đây?”

Văn Vũ Nghiên cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, nhanh chóng hỏi: “Lúc trước còn nói chuyện điện thoại, sao bây giờ anh đã chạy tới đây rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Dương lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt rơi trên mặt Shawn: “Thế thì phải hỏi ngài Shawn đây rồi... Ông nói xem, ngài Shawn?”

Shawn?

Văn Vũ Nghiên vẫn mơ hồ không hiểu gì, hiển nhiên là không biết gì về người được gọi là ngài Shawn đang ngồi đây, nhưng Thu Tư bên cạnh lại lạnh người, suýt nữa làm rơi chén trà trong tay.

Văn Vũ Nghiên không phải người tu hành, cũng không biết gì về chuyện tranh đấu trong giới tu hành, thế nên không biết Shawn là chuyện hoàn toàn bình thường. Nhưng Thu Tư là người tu hành, luôn quan tâm đến chuyện trong giới tu hành, thế nên bà tất nhiên có thể hiểu được ý nghĩ đằng sau từ Shawn này.

Thu Tư quay phắt lại, nhìn thẳng vào Văn Ngạn Hậu, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

Ông nghĩ mọi cách lừa chúng tôi đến nơi này, còn ngồi uống trà nói chuyện với Shawn, sau đó Tần Dương lại xuất hiện ở đây, thì ra là thế.

Shawn ngồi trên ghế, nhàn nhã nhìn Tần Dương, trầm giọng hỏi: “Tôi rất tò mò, cậu đã chuẩn bị như thế nào để tới đây?”

Tần Dương cười: “Liều mạng!”

Tần Dương trả lời Shawn xong thì quay đầu nhìn Văn Vũ Nghiên, nghiêm túc nói: “Khi chúng tôi bắt đầu đánh nhau thì mọi người tranh thủ thời gian rời khỏi đây, nơi này không thể tiếp tục ở được nữa.”

Văn Ngạn Hậu dù sao cũng là chư hầu một phương, có trong tay không ít cao thủ. Ông ta không thể phản kháng lại Shawn nhưng muốn chạy trốn cũng không phải chuyện gì khó. Nơi này chắc chắn có nhiều đường thoát hiểm, bởi vì ông ta là thành viên của tổ chức sát thủ, chắc chắn phải nghĩ đến chuyện có thể một ngày nào đó sẽ có người đến dọn dẹp hang ổ của mình.

Shawn nhìn Tần Dương, khá hứng thú: “Cậu nghĩ mình có thể là đối thủ của tôi à?”

Tần Dương thản nhiên trả lời: “Đánh một trận thì sẽ biết thôi!”
Bình Luận (0)
Comment