Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2442 - Chương 2452: Uy Hiếp Và Tập Kích

Chương 2452: Uy hiếp và tập kích
 

Shawn cũng không vội ra tay mà nhàn nhã bưng chén trà lên uống một ngụm, tiếp tục quan sát Tần Dương.

Số người trên thế giới này có thể giết được Shawn quá ít, thực lực của ông ta cho phép ông ta tự tin như vậy.

“Trước khi chiến đấu, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý giải đáp thắc mắc cho tôi không?”

Nếu Shawn không vội thì Tần Dương cũng không vội.

“Chỉ cần không liên quan đến vấn đề cơ mật thì có thể.”

Shawn nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ngày đó cậu đã đột nhập vào chiến hạm của người Nossa, tôi muốn biết cậu đã làm gì, không, nói chính xác là những gì cậu đã trải qua ở trong đó.”

Việc này cũng không tính là bí mật gì, dù sao cũng đã nổ rồi, biết rõ tại sao nổ cũng không phải chuyện bí mật.

Tần Dương kể ngắn gọn chuyện mình thay đổi thân phận trong chiến hạm, mấy người ngồi nghe đều trợn mắt há miệng.

Shawn đặt chén trà xuống, vỗ tay:”Lợi hại! Một con người không nói được ngôn ngữ của người Nossa mà lại có thể trà trộn vào chiến hạm của người Nossa, liên tiếp hoán đổi thân phận, hoạt động như chốn không người, bội phục, bội phục!”

Tần Dương cười: “Chỉ là may mắn thôi, hoặc có thể nói là ông trời vẫn đứng về phía con người.”

Shawn cảm thán: “Mặc dù tôi là thủ lĩnh của Niết Bàn nhưng cũng không được tự do ra vào chiến hạm như cậu.”

Tần Dương châm chọc: “Đó là bởi vì lúc đó tôi là chủ nhân, còn ông chỉ là tay sai mà thôi, nghe theo lệnh của người khác mà làm việc.”

Shawn nghe xong cũng không tức giận, giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Tôi đã qua cái tuổi cãi vã tranh luận với cậu rồi.”

Tần Dương chỉ cười mà không tiếp lời.

Mặc dù nhất định phải đánh trận này nhưng hắn cũng không có ý định chọc giận Shawn, nhỡ đâu ông ta tức giận, sau đó ra tay với đám người Văn Vũ Nghiên thì xong đời.

Shawn không nhắc lại đề tài này nữa mà hỏi sang chuyện khác: “Lúc chiến hạm nổ chẳng phải cậu đã bị nhiễm phóng xạ vô cùng nghiêm trọng sao? Ở tổng bộ Thâm Lam điều trị nửa tháng, sau đó về Hoa Hạ chắc đến tìm sư phụ của câu, tình hình bây giờ thế nào?”

Tần Dương lắc đầu: “Không có cách nào trị khỏi hoàn toàn, cứ kéo dài như vậy thôi.”

Hai mắt Shawn sáng lên: “Kéo dài?”

Tần Dương thẳng thắn trả lời: “Thời gian còn một năm nữa, tính đến bây giờ thì chưa đến chín tháng nữa. Chín tháng sau, thân thể tôi sẽ không chịu đựng được, suy sụp nhanh chóng, sau đó sẽ chết.”

“A!”

Văn Vũ Nghiên đứng bên cạnh khẽ hô lên, lúc trước cô cũng có liên hệ với Tần Dương, nhưng Tần Dương nói mọi chuyện không có gì trở ngại. Bây giờ cô mới biết được chân tướng.

Văn Ngạn Hậu và Thu Tư cũng biến sắc, hiển nhiên đã bị tin tức này làm cho kinh hãi.

Tần Dương sắp chết?

Shawn cũng giật mình: “Ý cậu là cậu chỉ còn sống được chín tháng nữa?”

Tần Dương gật đầu: “Đúng vậy, tất nhiên là ông cũng không cần phải tin.”

Shawn chậm rãi lắc đầu: “Trước đó tôi cũng nghe qua tình huống của cậu, cơ bản cũng như những gì cậu nói, nhưng tôi nghĩ cậu là một bác sĩ thiên tài, sư phụ cậu cũng là thần ý, hai người có thể tìm được phương pháp chữa trị...”

Tần Dương cười ha ha: “Đúng là y thuật của tôi không tệ, nhưng trên thế giới vẫn còn rất nhiều bệnh mà các bác sĩ không chữa được, tình huống của tôi chính là như thế.”

Shawn nhìn chằm chằm vào Tần Dương: “Đó là lí do cậu quyết định đến đây sao? Dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, không bằng dùng tính mạng của mình cứu bạn bè?”

Tần Dương nhếch môi cười một tiếng: “Đương nhiên, cũng có thể kéo ông cùng chết. Cho dù là cứu cô ấy hay là giết chết ông thì tôi cũng không bị thiệt thòi.”

Ánh mắt Shawn bỗng trở nên thâm thúy: “Kéo tôi chết cùng? Cậu dựa vào đâu?”

Tần Dương cười: “Mặc dù tôi không có viện binh, nhưng tôi cũng không ngại mang theo một ít chất nổ có uy lực mạnh mẽ đâu.”

Shawn nhìn Tần Dương, hoài nghi nói: “Hai tay cậu trống không, trên người cũng không giống mang theo thứ gì. Thuốc nổ TNT bình thường không thể giết chết tôi...”

Shawn hơi ngừng một chút, sau đó cười lạnh: “Chiêu cũ của cậu không dùng được ở chỗ tôi đâu.”

Tần Dương cười ha ha, không thèm để ý chút nào: “Đúng là với thực lực của cường giả đỉnh phong thì thuốc nổ TNT thông thường là vô dụng. Nhưng ông cũng biết gần đây mọi người bắt được không ít tù binh Nossa, lấy được không ít đồ công nghệ cao của bọn chúng...”

Shawn biến sắc: “Ý cậu là cậu mang theo đồ công nghệ cao của người Nossa?”

Tần Dương cười: “Tất nhiên rồi, mặc dù tôi chỉ sống được chín tháng nữa, nhưng ông nghĩ tôi sẽ thực sự đi tìm cái chết sao? Dù sao cũng phải có chút đồ tự vệ chứ, cho dù không tự vệ được thì cũng phải có thứ gì để chết chùm.”

Shawn tối sầm mặt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Cứ cho như trên người cậu có đồ gì, nhưng cậu nghĩ mình có cơ hội kích nổ sao? Cậu cảm thấy tôi sẽ cho cậu cơ hội này à?”

Tần Dương cười híp mắt: “Thì cứ thử là biết thôi. Tôi biết ông rất lợi hại, nhưng tôi cũng không phải người dễ bắt nạt.”

Ánh mắt Shawn đột nhiên thay đổi, chén trà trong tay vỡ vụn, một mảnh nhỡ từ tay ông ta bắn ra, lao nhanh như chớp về phía trái tim Tần Dương.

Tốc độ của Shawn cực nhanh, có thể nói là chỉ trong nháy mắt, mảnh vỡ kia đã xé gió lao tới.

Sát khí đột ngột bốc lên!

Ra tay vô cùng độc ác!

Đòn đánh bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng ác liệt, lực đạo mạnh mẽ, cho dù là tấm thép thì mảnh sứ này cũng có thể xuyên thủng.

Ngay từ lúc Tần Dương ngồi xuống ghế đã bắt đầu cảnh giác với Shawn.

Dạng người như ông ta, vừa cười nói vừa ra tay giết người là chuyện quá bình thường, vị trí ngồi của Tần Dương cũng vô cùng nguy hiểm. Thế nên, ngay khi Shawn động tay thì Tần Dương đã có phản ứng lại.

Lúc chén trà bị vỡ thì Tần Dương đã ngưng tụ một tầng khí bảo vệ, cùng lúc đó, các mũi tên năng lượng nhanh chóng xuất hiện.

Khi mảnh vỡ chén trà bay đến trước ngực, Tần Dương đưa tay phải ra, chỉ một cái.

“Bùm!”

Ngón tay Tần Dương chỉ trúng mảnh vỡ kia, mảnh vỡ chén trà nhanh chóng nổ tung thành bột mịn, chiếc ghế Tần Dương đang ngồi cũng nứt thành từng mảnh.

Nhưng thân thể hắn vẫn ngồi vô cùng vững vàng, giống như chỗ đó có một chiếc ghế vô hình.

Lúc này nhóm người Văn Ngạn Hậu mới phản ứng lại được, đồng loạt đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Tần Dương cũng chậm rãi đứng lên, khẽ cười: “Đỉnh phong cường giả ra tay đúng là vô cùng sắc bén, tiếc là ông không giết được tôi. Vậy ông đã tin là tôi có thể kích nổ, chơi đùa với ông một trận chưa?”

Tần Dương hơi dừng một chút, nhìn qua Văn Vũ Nghiên, sau đó lại nhìn Văn Ngạn Hậu và Thu Tư, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ bọn họ cũng không có ý kiến gì đâu...”
Bình Luận (0)
Comment