Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2443 - Chương 2453: Cậu Kích Nổ Đi!

Chương 2453: Cậu kích nổ đi!
 

Vẻ mặt Shawn vô cùng kinh ngạc.

Không phải vì lời đe dọa trắng trợn của Tần Dương, mà vì Tần Dương có thể đỡ được một đòn của ông ta.

Tất nhiên đòn vừa rồi ông ta chưa dùng hết sức lực, nhưng ở khoảng cách gần như thế, tấn công nhanh như thế, theo lý mà nói thì một chí tôn sơ kỳ như Tần Dương không thể nào đỡ được!

Nhưng Tần Dương lại dễ dàng chặn lại!

Shawn không tiếp tục ra tay, bởi vì ông ta phát hiện lúc ông ta nói với Văn Ngạn Hậu ân oán của Niết Bàn với Tần Dương thì đã đánh giá thấp thực lực của Tần Dương!

Đúng vậy, ông ta lại một lần nữa đánh giá thấp thực lực của Tần Dương!

Nếu như vừa rồi Tần Dương cố gắng hết sức đỡ lấy đòn công kích của ông ta, hoặc bị thương thì ông ta sẽ lập tức ra tay khống chế Tần Dương, hoặc là trực tiếp giết chết hắn.

Shawn không phải người nhân từ.

Nhưng mà hành động vừa rồi của Tần Dương khiến ông ta hiểu được, Tần Dương thực sự có chuẩn bị rồi mới tới.

Ông ta không còn nghi ngờ gì về chuyện Tần Dương mang theo chất nổ. Bởi vì cho dù thực lực của Tần Dương cao hơn ông ta dự đoán nhưng cũng vẫn không phải là đối thủ của ông ta, thế nên chắc chắn sẽ mang những đồ có tác dụng uy hiếp ông ta.

Nếu Tần Dương là một chiến sĩ Thâm Lam phổ thông thì không thể cầm được những đồ công nghệ cao của Nossa. Nhưng Tần Dương lại là anh hùng giải cứu cả thế giới, nếu hắn gặp khó khăn, muốn cầm theo vài thứ thì hoàn toàn không vấn đề.

Tần Dương mang theo chất nổ mạnh mẽ, tự tin khiêu chiến với ông ta, hơn nữa thực lực cũng mạnh, ông ta không thể giết Tần Dương bằng một chiêu được. Cho dù ông ta đánh thắng thì Tần Dương cũng hoàn toàn có thời gian kích nổ thiết bị trên người để tất cả cùng chết.

Nếu đã như vậy, Shawn tiếp tục đối phó với Tần Dương cũng vô nghĩa.

“Thực lực của cậu mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều...”

Tần Dương cười: “Nếu tôi không có năng lực chống lại một đòn của ông thì mang theo cái gì cũng vô dụng. Thực ra cũng bởi vì ông là đỉnh phong cường giả, tôi muốn giữ chút thể diện. Nếu ông giống những tên thuộc hạ không biết xấu hổ của ông thì chắc tôi cũng chẳng mang gì đâu.”

“Tất nhiên, nếu không có đồ phòng thân thì tôi không tới đây đâu. Tôi đã không cứu được người thì cũng sẽ không chịu chết một cách vô ích.”

Shawn lạnh lùng nhìn Tần Dương, trong lòng ông ta rất kinh sợ.

Lại là như thế!

Tên Tần Dương này lại uy hiếp ông ta, để ông ta không dám làm loạn.

Shawn cũng không chịu nhận thua như thế, ông ta là thủ lĩnh Niết Bàn, là đỉnh phong cường giả, làm sao có thể để một tên nhãi ranh hù dọa được?

Ông ta quay sang nhìn Văn Vũ Nghiên: “Cậu cảm thấy cậu có thể ngăn cản tôi giết bọn họ không?”

Tần Dương nhếch môi, không thèm quan tâm: “Nếu ông muốn giết thì tất nhiên tôi không ngăn cản được, nhưng muốn chết thì mọi người cùng chết, như thế trên đường xuống suối vàng còn có người làm bạn. Cho dù trên đường vẫn đánh đánh giết giết thì cũng không cô đơn.”

Shawn cười lạnh: “Tôi giết bọn họ chưa chắc đã phức tạp như giết cậu đâu.”

Tần Dương đồng ý: “Tất nhiên, ông đứng từ đây đánh một chưởng là bọn họ cũng chết, tôi cũng chẳng làm gì được. Ông muốn giết bọn họ thì tôi cũng không ngăn được, cũng không cần dùng mạng của mình đổi lấy mạng của họ nữa.”

Shawn lắc tay, mỉm cười: “Đến cũng đến rồi, vậy thì đánh một trận đi, dù sao cũng phải xem bản lĩnh của cậu đến đâu.”

Tần Dương cười: “Ông không sợ tôi kích nổ à?”

Shawn tự tin đáp lại: “Mặc dù cậu chỉ còn sống được chín tháng nữa nên cũng không quá quan tâm đến sống chết. Nhưng nếu cậu kích nổ thì chưa chắc tôi sẽ chết, nhưng nhóm người Văn Vũ Nghiên nhất định sẽ chết!”

Ông ta lạnh lùng cười với Tần Dương: “Nếu cậu cảm thấy tôi có thể chết thì cứ kích nổ đi, thử xem có thể nổ chết tôi hay không.”

Tần Dương thấy ông ta không sợ hãi thì sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, khẽ thở dài: “Nếu ông đã muốn kiểm tra thực lực của tôi thì tôi cũng muốn xem thử thực lực của ông đến đâu. Ông cẩn thận đấy, đừng để một quyền của tôi đánh chết!”

Trên thực tế, cả Tần Dương và Shawn đều kiêng kỵ lẫn nhau. Tần Dương lo lắng Shawn sẽ ra tay bất ngờ với mẹ con Văn Vũ Nghiên, Shawn lại sợ Tần Dương nếu chết cũng sẽ liều mạng kéo mình đi cùng. Dù sao hắn cũng là kẻ sắp chết, ai mà biết hắn sẽ giở trò gì chứ.

Shawn khá bực bội, vốn dĩ ông ta cứ nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, không ngờ cuối cùng lại thành cái dạng này.

Tần Dương quay đầu nói với gia đình Văn Ngạn Hậu: “Khi chúng tôi đánh nhau thì mọi người nhanh chóng rời đi. Chú Văn, cháu nghĩ chú cũng chuẩn bị sẵn con đường của mình rồi.”

Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương một cái: “Được!”

Tần Dương nghe xong câu trả lời thì không nhìn ba người nhà họ Văn nữa, nghiêm túc nhìn Shawn, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Hắn cũng cảm nhận được lửa giận trong lòng Shawn, thế nên một khi ông ta ra tay chắc chắn sẽ long trời lở đất.

Shawn lạnh lùng nhìn về phía Tần Dương: “Từ trước đến nay tôi không phải người thích uy hiếp người khác, cũng ghét nhất kẻ nào uy hiếp mình. Cậu không cho tôi giết bọn họ thì tôi càng muốn giết, tôi không tin cậu dám kích nổ!”

Tần Dương cảm nhận được sát ý nồng đậm trong lời nói của Shawn thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi, mũi tên năng lượng vọt thẳng về phía Shawn, đồng thời quát to: “Đi mau!”

Văn Ngạn Hậu biến sắc, ôm chặt lấy Văn Vũ Nghiên, thân hình vọt ra ngoài, Thu Tư cũng theo sát phía sau.

“Chạy đi đâu!”

Shawn cười như điên, đấm ra một quyền, mũi tên năng lượng của Tần Dương vỡ tan. Ông ta bay người lên, lao về phía đám người Văn Ngạn Hậu, đấm Văn Ngạn Hậu một cái.

Tần Dương sửng sốt, hắn không ngờ Shawn không để ý tới mình mà lại đuổi giết cha con nhà họ Văn!

Bóng dáng Tần Dương khẽ lóe lên, lập tức xuất hiện bên cạnh Shawn, tung một quyền về phía ông ta.

Shawn vung tay trái ra chặn lại nắm đấm của Tần Dương khiến Tần Dương lảo đảo lùi về sau vài bước, tay phải vẫn như cũ hướng về phía Văn Ngạn Hậu.

Trận đấu của Tần Dương và Shawn đã gần giống với trận chiến của các đỉnh phong, tốc độ không phải là thứ mà một đại thành cảnh như Văn Ngạn Hậu có thể so sánh được. Ông ta căn bản trốn không kịp, lập tức bị nện một quyền vào lưng.

Xương cốt toàn thân Văn Ngạn Hậu gãy nát, cả người bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, nặng nề ngã xuống đất.

Cho dù bị thương nặng như vậy nhưng Văn Ngạn Hậu vẫn cố bảo vệ che chở cho Văn Vũ Nghiên, trước khi ngã xuống đất còn ném Văn Vũ Nghiên cho Thu Tư.

“Đưa con gái đi!”

Thu Tư nhanh chóng đỡ được Văn Vũ Nghiên, không chút do dự lao thẳng ra ngoài.

Shawn cười ha ha: “Đừng ai mơ có thể đi được!”

Tần Dương nghiến chặt răng, cũng tăng tốc độ, ra sức đuổi theo Shawn.
Bình Luận (0)
Comment